Lúc Ngô Đình Khải trở về nhà đã là rạng sáng.
Đúng như dự đoán, Lý Như Ý đang đợi anh.
Đầu tiên, Ngô Đình Khải đi thăm Khiết Nhan, hô hấp cô bé đều đặn, ngủ rất say.
Ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của con gái, trong lòng Ngô Đình Khải cảm thấy thật bình yên, mấy năm nay phải vật lộn giữa lằn ranh sống chết thật là đáng!
Lúc này Lý Như Ý mới kéo Ngô Đình Khải về phòng, nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Những nhân vật tai to mặt lớn hôm qua, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Ngô Đình Khải điềm tĩnh, hỏi ngược lại: “Cả đêm không ngủ chỉ để hỏi anh việc này thôi à?”
“Em không ngủ được mà!” Lý Như Ý chống cằm, nhìn vào ánh đèn, nhẹ nhàng nói: “Hôm qua thực sự rất kì lạ.
Người giàu nhất của thành phố Thục lại giống như em trai của anh.”
“Nhưng mà đó là người giàu có của thành phố Thục mà, người ta nhấc tay một cái là có thể xóa sổ luôn cả nhà mình.
Cho dù có là đồng đội thì cũng không đến mức như vậy chứ.”
“Nghe nói Kỷ Thừa Phát - người giàu nhất thành phố Thục, cư xử rất phách lối, nhưng ở trước mặt anh lại rất lễ phép, cứ như cấp dưới với cấp trên vậy!”
Ngô Đình Khải bất lực, mỗi lần Kỷ Thừa Phát nhìn thấy anh, anh ta sẽ trở thành một tên ngốc, anh cũng không có cách nào hết!
Ngô Đình Khải đang định mở miệng giải thích thì Lý Như Ý đã giơ tay che miệng của anh lại.
Lý Như Ý nhẹ giọng: “Anh đừng ngắt lời, để em nói xong đã!”
Ngô Đình Khải chớp mắt, thành thật gật đầu.
Lý Như Ý tiếp tục nói ra những nghi ngờ trong lòng: “Còn có Số Một, là người quyền thế nhất thành phố Thục, bình thường công việc chắc chắn rất bận rộn, người thường rất khó nhìn thấy anh ta, vậy mà hôm qua anh ta lại xuất hiện trong buổi tiệc của nhà họ Lý.”
“Thông qua thái độ của anh ta với anh, chắc là hai người biết nhau.”
“Em biết anh ta là đồng đội của anh.”
“Con người anh cũng không có gì đặc biệt, tại sao một người như thế lại chú ý tới anh?”
“Em luôn cảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy không chân thật lắm.”
Lý Như Ý cần thận nhìn Ngô Đình Khải từ trên xuống dưới, chỉ là nhìn anh trưởng thành hơn một chút so với trước kia, cũng không có thay đổi gì lớn.
Ngô Đình Khải mỉm cười bất lực, chuyện này thì cô đoán sai rồi, Số Một và anh không phải là đồng đội.
Lý Như Ý tiếp tục bày tỏ mối nghi ngờ của mình:
“Còn Thiết Viễn Thành của đại đội Lang Nha là thành viên của quân đoàn Cuồng Long.
Lúc ở nhà hàng, anh ta dẫn theo rất nhiều đội viên đặc chiến đến chào em.”
Nói đến đây, hai mắt Lý Như Ý đầy sao, đôi mắt sáng ngời ánh lên sự vui vẻ.
“Trước mặt mọi người, anh ta lại chào em, anh có biết việc này vinh dự cỡ nào không?”
Ngô Đình Khải lắc đầu, nói: “Chỉ là chào thôi mà, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Lý Như Ý nhướng mày nhìn Ngô Đình Khải, định mắng anh.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Ngô Đình Khải, ánh mắt cô trở nên mềm mại, dịu dàng nói:
“Chuyện này em đã suy nghĩ rất lâu rồi mới nhận ra, những người này chắc là do anh mời đúng không?”
“Vì không muốn em bị người ta khinh thường ở nhà họ Lý nên anh mới mời bọn họ đến đây.”
“Đồng thời cũng cho bọn người đó thấy rằng lúc đó em