Nghe vậy, Vương Bách Từ bất chợt vui mừng, trong lòng dâng lên một cảm giác may mắn sau khi chết hụt, gã ta dập đầu điên cuồng, cảm kích nói: “Cảm ơn Long soái giơ cao đánh khẽ, cảm ơn Long soái đã không giết! ”
Đồng thời, gã ta thở dài trong lòng, có thể giữ được tính mạng là tốt rồi!
Ngay khi Vương Bách Từ không nén được vui mừng thì lại bị tát vào đầu.
Thiết Viễn Thành lạnh giọng nói: “Anh và cả đám đàn em này, nếu như dám tiết lộ tin tức gì liên quan đến Long soái thì tôi sẽ không để ý mà tiễn các người lên đường đâu.
”
Nói xong, chân cậu ta đạp lên đan điền của Vương Bách Từ, mũi chân vặn một cái, lực theo mũi chân dồn xuống người của Vương Bách Từ.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đàn em của Vương Bách Từ bất giác che tai lại, sợ hãi nhìn Thiết Viễn Thành.
Đám đàn em biết, tuy rằng đại ca nhà mình trông tai to mặt lớn thế thôi nhưng thực tế thì lại là một cao thủ cấp võ sư.
Một cao thủ như vậy lại bị người này dùng một chân phế đi thì thực lực của người này đáng sợ cỡ nào?
Còn Long soái Hoa Hạ đó từ đầu đến cuối đều vô cùng lạnh lùng thì lại đáng sợ cỡ nào?
Chỉ khi đến lúc này, bọn họ mới hiểu, bọn họ đã thật sự nhặt được một mạng về.
!
Khi Ngô Đình Khải quay về căn nhà nhỏ thì đã là ba giờ sáng!
Anh vừa bước vào sân thì đã thấy phòng mình sáng đèn.
Không cần nói, chắc chắn là Như Ý lo lắng cho an toàn của mình mà đợi mình ở trong phòng.
Bất chợt một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng như dòng nước nhỏ len lỏi vào trái tim Ngô Đình Khải.
Vẻ lạnh lùng trên mặt anh cũng dần dần biến mất thay thành một nụ cười điềm đạm.
Vừa bước vào phòng, Ngô Đình Khải nhìn thấy bóng người đi qua đi lại của Lý Như Ý, trên mặt lại mang vẻ lo lắng và bất an.
Còn Khiết Nhan thì đang ngủ say trên giường mình.
“Như Ý, anh về rồi!” Ngô Đình Khải mang chút đắc ý đứng trước cửa phòng, cười nói với Lý Như Ý.
Nếu như Huyết Đồ ở đây, e là sẽ ngạc nhiên một phen.
Không những Long soái cười, mà còn mang dáng vẻ đắc ý của một cậu nhóc, thay đổi này cũng quá lớn!
Lý Như Ý nghe vậy, quay phắt lại, sững người một lúc trước, sau đó chạy về phía Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải thấy vậy vội vàng giang hai tay ra chuẩn bị đón nhận cái ôm của tình yêu.
Và rồi, thứ