Tại cửa phòng Hoa Hồng, một người đàn ông chột mắt đang nhìn Trương Tuấn Lâm với ánh mắt lạnh lẽo, trong con mắt duy nhất kia toát lên một sự tàn độc khó tả.
Bên cạnh người đàn ông chột mắt có một đám thanh niên đầu húi cua xăm hình đầy mình đang ra vẻ lạnh lùng nhìn người trong phòng.
Dưới áo của những thanh niên này, tất cả đều là bao súng được giấu kín.
Nhìn đến đây, Trương Tuấn Lâm nhận ra mọi chuyện không ổn, lai lịch của đám người này vượt quá tưởng tượng của gã.
Gã lập tức đứng lên, nhưng lại giẫm phải gã đàn ông mập mạp dưới chân khiến gã ta thét lên đau đớn, dọa gã sợ đến mức làm rơi cả khẩu súng trong tay.
Lúc này Trương Tuấn Lâm mới nhớ ra dưới chân mình còn có một người, gã vội vàng đỡ gã đàn ông mập mạp kia đứng dậy, còn thân thiết mà phủi bụi trên người của gã ta.
Thế nhưng, những hành vi nịnh nọt này hoàn toàn không thể thay đổi suy nghĩ của người đàn ông chột mắt về anh ta.
Người đàn ông chột mắt bước vào phòng, có bảo vệ muốn cản lại.
“Bốp!”
Người đàn ông chột mắt tuỳ tay tung ra một cú đấm, bảo vệ kia tức thì bị đấm cho nằm sấp xuống, nằm dưới đất rên rỉ không ngừng.
Thấy người đàn ông chột mắt đang ngày càng đến gần, Trương Soái hốt hoảng, lập tức cất cao giọng nói: “Anh không được đánh tôi, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Hưng Huân.
”
Người đàn ông chột mắt bật cười một tiếng: “Cũng chỉ là một tổng giám đốc thôi, có là cái rắm gì đâu!”
Gã ta càng đến gần thì áp lực của Trương Tuấn Lâm cũng càng lớn, gã nói lớn: “Trịnh Khánh Hồng là chủ tịch của chúng tôi, ông ấy là nhân vật có danh có tiếng ở thành phố Thục, anh hãy nể mặt ông ấy mà tha cho tôi đi!”
Gã cho rằng chỉ cần nói tên của chủ tịch ra thì có thể giành được một cơ hội sống cho mình.
Thế nhưng, mọi chuyện lại vượt khỏi dự đoán của Trương Tuấn Lâm.
Người đàn ông chột mắt trầm giọng nói: “Trịnh Khánh Hồng là cái thứ gì, tao cho nó mặt mũi rồi nó có dám nhận không?”
Trương Tuấn Lâm hoảng sợ, đến cả chủ tịch nhà mình cũng không thể để vào mắt, rốt cuộc người này là ai?
Lúc này, người đàn ông chột mắt đã đi đến trước mặt gã, nhấc tay tát cho gã một cái.
Người đàn ông chột mắt này là người tập võ, ra tay rất nặng.
“Bốp!”
Trương Tuấn Lâm bị tát đến lảo đảo, khóe miệng chảy ra một vệt máu đỏ thẫm.
Lưu Mai Linh tiến lên ngăn cản, giận dữ quở trách: “Anh dựa vào đâu mà đánh người hả!”
“Cút ra!” Người đàn ông chột mắt quát lên: “Bằng không, đánh cô luôn đấy.
”
Lúc này, gã đàn ông mập mạp gian nan lên tiếng: “Anh Long, chính là con ả này, vì cô ta mà đánh tôi trước nên tôi mới bị đám người này vây đánh.
”
Người đàn ông chột mắt nghe vậy thì nắm lấy mặt Lưu Mai Linh, cẩn thận nhìn ngắm rồi mỉm cười nham hiểm: “Cô gái xinh đấy!”
“Tôi có thể tha cho tên này, nhưng mà, cô phải cho tôi chơi mấy ngày.
”
Lưu Mai Linh lăn lộn ngoài xã hội biết bao lâu nay, đương nhiên hiểu rõ ý của người đàn ông chột mắt, cô ta cố gắng giãy khỏi tay của gã ta, tức giận nói: “Chơi con mẹ anh đi!”
Nói rồi, cô ta khéo Trương Tuấn Lâm lùi về sau, đến gần những người con trai khác.
Người đàn ông chột mắt không đuổi theo Lưu Mai Linh, gã ta liếc mắt cẩn thận đánh giá