Mọi người đều nhìn Ngô Đình Khải như nhìn một tên ngốc, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà!
Dựa vào đâu mà một người bình thường lại còn nghèo mạt như anh lại dám lên mặt với cả trùm xã hội đen vậy?
Mọi người khinh thường nhìn Ngô Đình Khải, bản thân anh đã chán sống rồi thì thôi đi, vậy mà còn muốn lôi theo đứa nhỏ cùng chịu tội.
Bây giờ hai người họ chắc là không còn lối thoát nào nữa rồi.
Còn Ngô Đình Khải dường như không nghe thấy, vẫn như chốn không người mà tiếp tục nói chuyện với Khiết Nhan.
Khiết Nhan lớn tiếng: “Cha ơi, cái người một mắt kia chính là người xấu đó, ông ta thật là xấu xí.
”
Ngô Đình Khải nhỏ giọng: “Đừng sợ, để cha qua nói lý lẽ với ông ta nhé!”
Khiết Nhan phấn khích vung nắm đấm nhỏ, nói to: “Cục cưng không thèm sợ ông ta đâu!”
Ngô Đình Khải cười ha ha rồi cất bước tiến về phía Độc Nhãn Long.
Lúc anh nhìn Khiết Nhan và Lý Như Ý, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười ấm áp như gió xuân, nhưng khi vừa quay đi, anh lại mang gương mặt lạnh lùng vốn có.
Vẻ mặt hờ hững của anh như thể không để tâm đến mọi thứ trên đời.
Trong mắt của người khác, biểu tình này của anh chính là cố ý làm màu.
Lúc Ngô Đình Khải lướt qua người bọn họ, ai nấy đều đảo mắt liên tục.
Anh cứ giả vờ tiếp đi, đến lúc này rồi mà còn làm màu, để xem lát nữa anh sẽ quỳ xuống kêu cha gọi mẹ như thế nào.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Ngô Đình Khải chỉ đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, giả vờ lạnh lùng mà thôi, có khi trong lòng anh lúc này lại chẳng run lẩy bẩy cả rồi.
Khi Ngô Đình Khải bước qua người Chu Thế Duy, Chu Thế Duy nhìn Ngô Đình Khải rồi thực hiện động tác cắt cổ rồi phá lên cười đầy ác ý.
Anh ta nghĩ, Ngô Đình Khải chắc chắn là đánh không lại Độc Nhãn Long.
Mọi cử chỉ thái độ của tên này chẳng mấy chốc sẽ bị Độc Nhãn Long phá tan hết.
Ngô Đình Khải liếc Chu Thế Duy, ánh mắt không chút sợ hãi nào không dừng trên người anh ta dù chỉ một giây, chỉ liếc mắt rồi rời đi.
Đương nhiên Chu Thế Duy cũng bắt gặp được ánh mắt ấy.
Mà ánh nhìn ngắn ngủi ấy lại khiến cho Chu Thế Duy cảm thấy mình vừa bị Ngô Đình Khải giáng cho một bạt tai.
Dường như mọi hành vi nãy giờ của anh ta đều giống như thằng hề nhảy nhót một mình trên sân khấu vậy.
Mà một khán giả như Ngô Đình Khải vốn không hề để ý tới anh ta cũng như không quan tâm đến anh ta đang diễn cái gì.
Nghĩ đến đây, Chu Thế Duy như vừa bị sỉ nhục mà siết chặt nắm đấm.
Anh ta dự định lát nữa cậu đến rồi, dù cho lúc đó Ngô Đình Khải đã bị đập thành dạng gì thì chắc chắn phải tống anh vào tù mà “chiêu đãi” cho thật