Về đến nhà, Tiểu Lý vừa rời khỏi, sắc mặt của Lý Như Ý trở nên nặng nề.
Ngô Đình Khải ù ù cạc cạc, cười hỏi: “Sao thế?”
Lý Như Ý khoanh tay, nghiêng mặt nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, hôm nay anh sai chỗ nào?”
Sai ở đâu?
Ngô Đình Khải sững sờ, hỏi lại: “Sai chỗ nào?”
Anh thật lòng không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Lý Như Ý dựng mày, hay lắm, đến lúc này rồi mà còn không biết mình sai chỗ nào?
Cô bực bội đáp: “Trước đây em đã nói với anh rồi, đừng có ra ngoài kiếm chuyện.
”
“Lúc nãy ở quán bar, cái tên Độc Nhãn Long đó đáng sợ cỡ nào, vậy mà anh còn có tâm trạng đi trêu con.
”
“Nếu không phải thằng cha kia tự nhiên lên cơn, không hiểu tại sao lại chạy tới xin lỗi anh, có phải là anh muốn đánh nhau với người ta không?”
Lúc này Ngô Đình Khải mới vỡ lẽ, cái chuyện củ chuối này vậy mà lại làm cho cô không vui.
Anh ngẫm nghĩ một hồi, hình như mình không có sai chỗ nào hết.
Không biết có phải là do tâm linh tương thông hay không, Khiết Nhan bỗng dõng dạc nói: “Cha không có sai!”
Cô nhóc đứng bên cạnh Ngô Đình Khải, vẻ mặt rất nghiêm túc, học theo Lý Như Ý khoanh tay trước ngực.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của chiếc áo bông nhỏ nói đỡ cho anh, trái tim của Ngô Đình Khải như muốn tan chảy.
Anh âu yếm vuốt tóc cô bé, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, anh không có sai.
”
Lý Như Ý hơi ngạc nhiên nhìn hai người bỗng nhiên về cùng một phe với nhau.
Vậy là cô bị cô lập rồi sao?
Cô nhìn gương mặt nghiêm túc của Khiết Nhan, hai mắt trợn trắng, lẩm bầm: “Đồ phản bội!”
Ngô Đình Khải không cho Lý Như Ý có cơ hội hỏi tiếp, giải thích: “Con nó còn nhỏ, chúng ta phải dạy con bé những cái nhìn đúng đắn.
”
“Ít nhất thì, người xấu sẽ phải chịu sự trừng trị, làm sai thì sẽ phải xin lỗi.
”
Khiết Nhan nghiêm túc gật đầu, non nớt nói: “Người xấu phải bị cha đánh!”
Lý Như Ý: “! ”
Nhìn cả hai kẻ tung người hứng, Lý Như Ý biết trong thời gian ngắn sẽ không sửa được nên chuyển đề tài.
“Vậy chuyện của cô Kim Hi Hạ anh cũng không có sai đúng không?”
Ngô Đình Khải bất lực, vốn dĩ không hề có chuyện gì