"Người nhà bệnh nhân, anh chị đã nợ 10 vạn tiền viện phí rồi, trong ngày hôm nay nếu không nộp bổ sung và nộp thêm 20 vạn tiền viện phí, bệnh viện sẽ cho bệnh nhân ngừng thuốc". Phòng bệnh phổ thông bệnh viện số 1 thành phố, y tá bước vào, nhìn Lục Trần ngồi cạnh bên giường bệnh, trong ánh mắt có ý khinh thường.
Ánh mắt Lục Trần rời khỏi đứa con gái đang nằm trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn y tá gật đầu: "Trong ngày hôm nay chúng tôi sẽ nộp tiền".
"Anh vẫn nên gọi điện cho vợ anh đi, sau 5 giờ chiều mà vẫn chưa nộp tiền thì bệnh viện sẽ ngừng thuốc". Y tá cười khẩy nói.
Một người đàn ông bỏ đi, ngay cả vợ cũng coi thường anh, y tá không tin anh sẽ gom đủ mấy vạn tiền viện phí. Tiền viện phí nửa năm nay hầu như đều do người vợ chi trả, cái loại đàn ông vô dụng này, ai gả cho hắn sẽ đen đủi cả đời. Đây là loại đàn ông rác rưởi điển hình.
Nhìn y tá đi ra ngoài, ánh mắt Lục Trần lại nhìn vào khuôn mặt con gái Kỳ Kỳ, tay vô thức đưa lên xoa xoa thái dương.
30 vạn, biết đi đâu vay?
Con gái nằm viện nửa năm nay, sớm đã tiêu hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của anh và Lâm Di Quân rồi. Hơn nữa những người có thể vay tiền đã vay hết rồi. Anh ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của con gái Kỳ Kỳ, trong lòng ngoài đau xót, anh còn cảm thấy khó chịu hơn.
Con gái mới 3 tuổi, vốn dĩ là một đứa bé hoạt bát đáng yêu, nửa năm bị bệnh tật đau đớn giày vò, đã trở nên gầy gò xanh xao. Nếu có thể, anh thật sự hi vọng người bị bệnh là mình, mà không phải là đứa con gái đáng yêu của mình.
"Có phải bệnh viện đến đòi viện phí rồi không?" Ngay lúc đó, Lâm Di Quân, vợ của Lục Trần bước vào.
Lâm Di Quân, 25 tuổi, ngũ quan thanh tú, cực kỳ xinh đẹp, cao 1m7. Nhìn Lục Trần với ánh mắt vài phần lãnh đạm.
"Ừ, bây giờ anh sẽ ra ngoài tìm bạn vay tiền" Lục Trần gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người đàn ông phía sau Lâm Di Quân.
Người đàn ông này tên là Phạm Minh, hơn 30 tuổi, ăn mặc chỉn chu kiểu người đàn ông thành đạt. Lục Trần biết hắn, hắn là CEO bộ phận kinh doanh của công ty điện tử Đông Giai. Lâm Di Quân là nhân viên phòng kinh doanh, cấp dưới của Phạm Minh, còn Lục Trần chỉ là bảo vệ nhỏ của công ty đó.
Nhìn thấy Lâm Di Quân đưa Phạm Minh đến bệnh viện, Lục Trần tự nhiên cau mày.
Phạm Minh biết Lâm Di Quân là vợ của anh, nhưng vẫn có mưu đồ bất chính với Lâm Di Quân, nếu không phải là Phạm Minh không làm gì quá đáng quá, thì trước đây ở công ty anh đã đánh hắn rồi.
"30 vạn tệ, anh tìm ai vay?" Lâm Di Quân liếc nhìn con gái đang ngủ, ngồi xuống cạnh giường, nói một cách mỉa mai.
Trước khi con gái bị bệnh, Lâm Di Quân vẫn tin rằng sức mạnh của tình yêu rất vĩ đại. Nhưng mà hơn nửa năm nay, vì chữa bệnh cho con gái, cô và Lục Trần rơi vào cảnh nợ nần chồng chất, thái độ của cô với Lục Trần thanh đổi rất lớn. Mỗi lần nghĩ đến khoản nợ viện phí khổng lồ, cô lại cảm thấy khó chịu với Lục Trần hơn. Đứng trước thực tại, cho dù tình yêu có mạnh mẽ đến đâu cũng bị đánh bại.
Lục Trần trầm mặc, trong thành phố này anh cũng không có mấy người bạn, vả lại họ cũng không giàu có gì, thật sự là không tìm được ai để vay nữa.
"Di Quân, anh cho em vay trước, 30 vạn đối với anh chỉ là chuyện nhỏ" Phạm Minh nhìn Lâm Di Quân nói. Hắn nhìn Lục Trần, người cũng đang nhìn hắn, lông mày hắn nhướng lên và thoáng qua một nét khiêu khích.
"Sao lại như vậy được?" Lâm Di Quân lắc đầu, mặc dù có chút động lòng, nhưng cô biết Phạm Minh chắc chắn có ý định khác.
"Anh là chú của Kỳ Kỳ, cũng không muốn nhìn thấy con bé bị ngừng thuốc" Phạm Minh mỉm cười nói.
"Tiền điều trị của con gái tôi không cần anh lo, sau này anh cũng không cần đến bệnh viện nữa" Lục Trần lạnh lùng nhìn Phạm Minh, một tia giận dữ lóe lên trong mắt anh. Phạm Minh có ý gì trong lòng anh biết rõ.
"Không cần tôi quan tâm vậy anh có thể lấy ra 30 vạn sao?" Phạm Minh đùa cợt nhìn Lục Trần. Trong mắt hắn, Lục Trần chỉ là một bảo vệ nhỏ của công ty, có tư cách gì mà tranh giành phụ nữ với hắn. Lâm Di Quân là mỹ nữ hạng nhất nhì ở công ty, hắn sớm đã có ý đồ với Lâm Di Quân rồi. Mặc dù Lục Trần và Lâm Di Quân đã có một đứa con gái, nhưng có quan hệ gì chứ, chỉ cần hai người ly hôn là được rồi. Vả lại hắn cũng là người đã ly hôn, bản thân hắn cũng có một đứa con gái, thế nên hắn đã sớm có ý định lập gia đình với Lâm Di Quân rồi. Chỉ là Lâm Di Quân chưa bao giờ có tình cảm với hắn, nhưng bây giờ đã có cơ hội để Lâm Di Quân ly hôn với Lục Trần, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Đó là chuyện của tôi, còn nữa, anh có thể đi rồi" Lục Trần nắm chặt bàn tay, trong lòng hơi bực tức.
Tiền!
Anh cần rất nhiều tiền, không chỉ chữa khỏi bệnh của con gái, mà còn muốn làm cho Phạm Minh ngoan ngoãn câm miệng lại và cút xéo. Nhưng ngay lúc này đây, đừng nói là 30 vạn, 300 đồng anh cũng không có. Một cảm giác bất lực xuất hiện trong lòng, Lục Trần cảm thấy cuộc đời của mình thật bi thảm.
Phạm Minh cười trêu chọc, sau đó quay đầu nói với Lâm Di Quân: "Di Quân, xem ra mọi người không cần anh giúp, vậy anh đi trước nhé!".
Hắn đã biết chắc Lục Trần và Lâm Di Quân không thể kiếm đâu ra 30 vạn, vì vậy rất tự tin, điệu bộ giống như chắc chắn áp đảo Lục Trần.
Lâm Di Quân muốn nói gì đó, nhưng trong lòng rất mâu thuẫn.
Không tìm Phạm Minh vay tiền, 30 vạn tiền viện phí này cũng không biết đi đâu vay. Nếu tìm Phạm Minh vay tiền, nhất định sẽ làm tổn thương lòng tự trọng