"Không ngờ tên này lại may mắn tới vậy, nếu Hạ Quân đã ra mặt thì chắc chắn sẽ đòi xem camera giám sát, cậu gõ camera để loại bỏ chứng cứ rồi trả lại tiền cho người ta đi, nhớ chú ý không được để lộ bất cứ dấu vết nào." Sau phút chốc im lặng, Phạm Minh cất lời.
Lần này đúng là Phạm Minh cố tình hãm hại Lục Trần, nhưng giờ Hạ Quân lại nhúng tay vào khiến Phạm Minh không thể không buông bỏ cơ hội này. Chủ yếu là vì Phạm Minh chưa lối kéo được cổ đông mới nên đương nhiên không dám làm gì Hạ Quân, Hạ Quân muốn bảo vệ Lục Trần thì Phạm Minh cũng chẳng còn cách nào.
"Khỉ thật, đúng là không cam tâm chút nào, có khi cơ hội tốt lần này có thể tống Lục Trần vào buồng giam mấy hôm." Vụ Hải không cam lòng.
"Ừ, khi nào thấy cổ động mới tới công ty thì báo ngay cho tôi." Phạm Minh gật đầu, để bám được vào cái gốc đại thụ là vị cổ đông mới này, mấy hôm nay Phạm Minh đã phí không biết bao nhiêu thời gian công sức. Phạm Minh tin vị cổ đông mới này sẽ trọng dụng mình.
Vụ Hải đáp vàng rồi bỏ đi sắp xếp công chuyện.
Về phần ba người bên Lục Trần, sau khi tới phòng làm việc của Hạ Quân, Vương Diễm kể lại một lượt sự tình.
Nhưng trước mặt Hạ Quân, Vương Diễm không dám khăng khăng Lục Trần đã lấy tiền của mình.
"Chị bảo chị làm mất túi tiền ngoài đường, nhưng Lục Trần lại phát hiện ra túi của chị trong công ty, vậy đương nhiên anh ấy không phải người đã lấy tiền của chị rồi." Hạ Quân nói.
Lục Trần là cổ đông lớn nhất của công ty, có đánh chết Hạ Quân cũng không tin Lục Trần lại tham khoản tiền mười vạn tệ ấy.
"Chúng ta có camera được lắp khắp công ty, chỉ cần mở camera ra xem ai cầm túi mang vào công ty là biết." Lục Trần nói.
Trước đó Lục Trần làm việc tại bộ phận bảo an, anh nắm rất rõ phạm vi giám sát của camera, chỉ cần mở camera là muốn thấy gì cũng được.
"Được, vậy chúng ta xuống phòng bảo vệ xem camera thôi." Hạ Quân gật đầu.
Đúng lúc này thì có người gõ cửa, Hạ Quân lên tiếng mời vào thì thấy một cậu bảo vệ xách túi giấy tiến lại.
"Giám đốc Hạ, lúc nãy khi đang đi tuần kiểm tra thì tôi phát hiện ra cái túi này ở bãi đỗ xe, bên trong có mười vạn tệ, không biết đây có phải số tiền chị Vương làm mất không." Cậu bảo vệ đặt chiếc túi lên bàn làm việc của Hạ Quân, nói.
"Đúng rồi đúng rồi, đây chính là tiền của tôi, khi ấy ngân hàng lấy túi giấy để gói tiền giúp tôi." Vương Diễm mở túi, kích động nói.
"Nếu là tiền của chị Vương thì tốt rồi." Cậu bảo vệ gật đầu, bước khỏi phòng.
Lục Trần thấy đôi mắt của cậu bảo vệ nọ khẽ híp lại.
"Lần sau nhớ phải cẩn thận đấy, chị về làm việc đi." Thấy vẻ mặt của Lục Trần trở nên khó coi, Hạ Quân bèn đuổi Vương Diễm đi.
"Vâng, giám đốc Hạ, còn cả Lục Trần nữa, xin lỗi cậu, suýt nữa chị đã nghi oan cho người tốt rồi." Vương Diễm xin lỗi Lục Trần rồi rời đi.
"Lục thiếu gia, có phải anh đã làm phật ý ai bên bộ phận bảo an không?" Hạ Quân hỏi, chuyện này rõ ràng là do có người vu oan cho Lục Trần, sau đó thấy không giấu diếm được mới chủ động trả tiền lại.
"Xem ra hổ không thị uy thì họ lại coi tôi như mèo hen." Lục Trần cười lạnh.
Hiện giờ anh đã chắc chắn chuyện này có liên quan tới Vụ Hải, nhưng vẫn chưa rõ liệu có dính dáng gì đến Phạm Minh không. Anh hoàn toàn không coi hạng người như Phạm Minh, Vu Hải là đối thủ của mình, nào ngờ họ lại không biết sống chết như vậy. Đã thế, anh bắt buộc phải cho họ một bài học.
"Lục thiếu gia, anh định xử lý thế nào, có cần tôi giao bọn họ cho cảnh sát không?" Hạ Quân đoàn Lục Trần đã biết người hại mình là ai rồi.
"Hay chúng ta xuống xem rồi đưa camera cho cảnh sát?" Hạ Quân lại hỏi.
"Chắc chắn camera đã bị phá hỏng rồi, nếu chuyện do họ làm thật thì chắc hẳn cũng đã thủ tiêu chứng cứ, thậm chí hôm nay họ còn cố tình tắt mất một số những camera quan trọng.
Chuyện này cứ từ từ đã, giờ hãy đuổi việc hai tên bảo vệ Chu Soái và Vu Chính cho tôi, lý