Lục Trần trực tiếp quẹt thẻ, thủ tục làm rất nhanh, cả quá trình, nữ nhân viên bán hàng xinh đẹp kia dường như vẫn còn đang say trong giấc mộng.
Đợi khi làm xong thủ tục thử xe, mấy nhân viên cũ kia có vẻ vẫn không thấy chắc chắn, kéo tay nữ nhân viên thực tập hỏi: "Sao rồi, anh ta không trả nổi tiến phải không?"
"Ai nói thế? Anh Lục trực tiếp quẹt thẻ đó, giờ em phải dẫn anh Lục đi thử xe đây." Nữ nhân viên xinh đẹp cười tươi.
Nhìn theo Lục Trần cũng nữ nhân viên đi thử xe, mấy nhân viên cũ kia hối hận đến mức đấm ngực bình bịch, cảm giác như bản thân trong phút chốc vừa bỏ lõ mười vạn tệ vậy.
Hóa đơn nhẹ nhàng như vậy chìa ra trước mặt bọn họ, ấy vậy mà họ lại khinh thường cách ăn mặc của người ta, không thèm đi tiếp đón, đây chính xác là kiểu dùng mắt chó đi coi thường người khác trong truyền thuyết rồi.
"Không thể nào, anh ta rõ ràng không có tiền, anh ta còn nợ người khác mấy chục vạn tệ kìa, tôi không tin đầu." Hồ Hồng sắc mặt có vẻ không tốt cho lắm, lập tức đuổi theo.
Mấy nhân viên cũ nhìn dáng vẻ của Hồ Hồng, chả ai nói gì nữa. Bọn họ không nghi ngờ năng lực của Hồ Hồng, chỉ là có chút không thích loại người luôn nói năng khoác lác như anh.
"Lục Trần, anh lấy đâu ra tiền mua xe A6 thế?"
Lục Trần quay người lại nhìn Hồ Hồng, ánh mắt lộ rõ vẻ kì quái, mẹ kiếp cũng không phải con tao, mày quản được tạo lấy tiền ở đầu mua xe à?
"Anh là ai thế, chúng ta quen nhau sao?" Lục Trần hỏi đùa.
Bị Lục Trần nhìn bằng ánh mắt cổ quái, Hồ Hồng cũng phản ứng lại, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
"Lục Trần, tôi cho anh sáu mươi vạn, chúng ta làm một cuộc giao dịch, anh thấy sao?" Hồ Hồng hít một hơi thật sâu nói.
Lục Trần nhếch mép cười khẩy, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
"Bảy mươi vạn!" Hồ Hồng cắn răng nói.
"Tám mươi vạn, siêu thị của nhà chúng tôi sẽ mở một quầy riêng để hợp tác với mẹ vợ anh!" Thấy Lục Trần bắt đầu đóng kính xe lại, Hồ Hồng có chút cuống rồi.
"Đuổi con ruồi này đi cho tôi, ồn ào quá đấy." Lục Trần nói với Từ Kinh đang chuẩn bị lên xe.
"Vâng, anh Trần." Từ Kinh nói rồi quay người về hướng Hồ Hồng.
"Anh muốn tự mình cút hay muốn tôi phải động tay?" Từ Kinh lạnh nhạt nhìn Hồ Hồng.
"Lục Trần, tám mươi vạn đã không hề nhỏ rồi, cho dù tôi có đưa thêm chăng nữa, anh có ăn được hết không?" Hồ Hồng đập cửa xe Lục Trần quát.
Từ Kinh không nói thêm câu nào, túm lấy cổ áo Hồ Hồng nhấc lên.
"Mẹ kiếp, bỏ tạo ra, có tin tạo gọi người giết mày không!" Hồ Hồng tức giận tới đỉnh điểm gào lớn.
Từ Kinh không để ý đến hắn ta, hô lớn ném hắn ra chỗ khác.
Hồ Hồng bị Từ Kinh kia một tay ném ra cách hơn hai mét, mấy nữ nhân viên bán hàng xinh đẹp đều tròn mắt nhìn Từ Kinh với ánh mắt không rời.
Vẻ ngoài của Từ Kinh vốn dĩ không tệ, lại cộng thêm cánh tay chắc khỏe kia, quả thực trở nên vô cùng đẹp trai trong mắt mấy cô gái. Đặc biệt là với nhân viên thực tập kia, trái tim dường như đang đập loạn nhịp phình phịch phình phịch.
Sau khi Từ Kinh lên xe, Lục Trần trực tiếp lái xe ra khỏi tiệm 4S.
"Lục Trần, mẹ kiếp, mày nhất định sẽ phải hối hận đấy!" Nhìn theo hai người bọn Lục Trần đi mất, Hồ Hồng chửi lấy chửi để.
"Hồ Hồng, anh không sao chứ?" Cô gái tên Tử Nhiên định dìu Hồ Hồng dạy.
"Cút!" Hồ Hồng lạnh nhạt hừ lấy một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
"Kiêu cái chó gì chứ? Sao vừa rồi còn như con chó chết bị người khác ném trên nền đất mà? Có bản lĩnh thì đi báo thù mối nhục này đi chứ!" Tử Nhiên nhìn theo bóng lưng của Hồ Hồng cười nhạo.
Những nhân viên khác cũng thi nhau lắc đầu, càng ngày càng cảm thấy tò mò về Lục Trần.
Tám mươi vạn tệ còn không lấy, đây là người như thế nào chứ.
Di Quân về đến nhà, trong lòng có chút buồn rầu. Cái gọi là tiếng người vào ra, lại một lần nữa nghe thấy nhân viên công ty phỉ báng sự trong sạch của cô, sao cô có thể không tức giận được chứ.
Cho đến khi Lục Trần đón Kỳ Kỳ về đến nhà, cô vẫn ràng buộc bởi khuôn mặt buồn rầu đó.
"Sao thế?" Lục Trần hỏi cô.
"Không cần anh quản." Lâm Di Quân khó chịu nói, nhất là khi nhớ tới lời của người khác