Cả nhóm vào đại sảnh của Cung hòa nhạc Athena. Cách trang trí ngợp trong vàng son, bầu không khí trang nhã. Tòa kiến trúc này như một cung điện trong lòng các nhạc công, xung quanh treo đầy chân dung, ai ai cũng là những nhạc công đỉnh cấp thế giới, từng biểu diễn ở đây.
“Woa, đây chính là sảnh Athena! Xa hoa quá đi mất!”
“Hừ! E rằng cả đời này cậu chỉ có thể sống trong tiếc nuối mà thôi!”
“Chu Hiểu, cậu nói cái gì thế hả?!”
Nữ sinh chuyên ngành nhạc dân tộc trừng mắt, tức giận nói.
Chu Hiểu chỉ vào sân khấu biểu diễn ở đằng trước: “Cậu biết đó là nơi nào không? Một trong những sàn diễn với quy cách cao nhất trên thế giới!”
“Trong số bọn họ có ông Mason - phù thủy piano, ông Morse - cha đỡ đầu về violon, bà Isha - bà hoàng trong làng ghita,… Tối nay không chỉ là một buổi biểu diễn, mà còn là bậc thang để chúng ta bước tới một tương lai huy hoàng hơn, còn các cậu chỉ là một lũ hề chen chân vào thôi!”
“Nhạc dân tộc? Ha ha, mấy cái thứ lỗi thời, tôi khinh!”
Đào Thiến Thiến không nhịn được nữa: “Tôi thừa nhận là trong giới thanh nhạc hiện nay, nhiều người thích nhạc phương Tây hơn nhạc dân tộc!”
“Nhưng dù là đàn tranh hay đàn tam thập lục, dù là kèn hay đàn nhị thì nhạc dân tộc cũng là tài sản mà cha ông ta để lại, có sức hấp dẫn mà nhạc cụ phương Tây không thể sánh bằng dược”.
“Sỉ nhục?”
Chu Hiểu ngạo mạn hất mặt lên: “Rác rưởi thì phải bị giẫm đạp!”
Chu Hiểu liếc nhìn mọi người một lượt, gằn từng chữ nói: “Trong tiết mục cuối cùng của tối nay, chúng ta sẽ so tài, để tất cả mọi người nhìn xem ai mới là vương giả về thanh nhạc!”
“Được, so thì so! Ai sợ cậu cơ chứ!”
“Được!”
Chu Hiểu nhếch môi: “Bây giờ tôi bỗng thấy chờ mong quá, không biết lát nữa các cậu sẽ bị bọn tôi hạ bệ như thế nào đây!”
Dứt lời, cậu ta dẫn đám sinh viên chuyên ngành nhạc phương Tây nghênh ngang bỏ đi.
“Đúng là vênh váo! Tôi ngứa mắt với cái tên Chu Hiểu đó lâu lắm rồi!”
Mỗi người phỉ nhổ một câu, Đào Thiến Thiến thì lại lo lắng nhìn Hàn Quyên Quyên: “Chị Hàn, quyết định so tài với đám Chu Hiểu như thế thì liệu có vội vàng quá không?"
Hàn Quyên Quyên còn chưa nói gì thì Ngô Dương đã hét ầm lên: “Ơ, Đào Thiến Thiến, cậu có ý gì thế? Chẳng lẽ cậu sợ hả?”
“Ngô Dương! Đủ rồi đấy! Ý của Thiến Thiến không phải như thế!”
Hàn Quyên Quyên trợn mắt lườm cậu ta, sau đó nói: “Thiến Thiến, em cũng thấy rồi đấy, đám sinh viên học nhạc phương Tây ấy chẳng ra làm sao cả, vả lại chúng ta đã chuẩn bị lâu như thế rồi, cho dù so tài thì cũng chưa chắc đã thua, em nói xem có đúng không?”
Ở hậu trường, các sinh viên nhạc dân tộc luyện tập lại nhịp điệu mà bọn họ đã tập hàng trăm lần trước đó. Thời gian trôi qua, đã tới lúc bọn họ biểu diễn rồi.
“Các bạn!”
“Để những nghệ sĩ nhạc phương Tây biết, tài sản của dân tộc mới là tài sản của thế giới!”
Xoẹt!
Nhìn thấy cảnh ấy, khán giả bên dưới đều ngạc nhiên không