Là trung tâm của cả nước, sự phồn hoa của thủ đô là không nơi nào sánh bằng!
Là nơi hội tụ quyền lực, sống ở đây nhất định phải ghi nhớ hai chữ, khiêm tốn! Khiêm tốn! Và khiêm tốn!
Mà Vân Yên Nhi lần đầu tiên được đi chơi, giống như một chú chim nhỏ xổ lồng, phấn khích chạy nhảy khắp nơi.
Trước quầy hoa quả, Vân Tịnh Nhã giống như cô dâu mới lần đầu gặp phụ huynh, có chút lo lắng hỏi.
Hạng Tư Thành cười nói: “Bọn họ không quan tâm đến hình thức đâu, chỉ cần em và Yên Nhi đến, so với mua gì cũng đều vui hơn!”
Nhìn những quả dâu tây đỏ mọng, Vân Yên Nhi liếm liếm môi.
“Cảm ơn bố ạ!”
Vân Yên Nhi mỉm cười ngọt ngào, cầm lấy dâu tây, không đợi được nữa liền cắn một miếng, nước dâu tây đỏ tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả đôi môi.
Vân Tịnh Nhã hiền từ trách mắng một tiếng, lúc một nhà ba người chuẩn bị rời đi, một giọng nói vênh váo hống hách vang lên: “Ông chủ, lấy cho tôi dâu tây ngon nhất đắt nhất của của hàng các ông ra đây!”
Ông chủ cửa hàng hoa quả lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi, những quả dâu tây cuối cùng của cửa hàng chúng tôi đã bán cho cậu ấy rồi!”
“Được, được! Bảo bối, anh lập tức để em được ăn dâu tây!”
Người đàn ông đi thẳng đến trước mặt Hạng Tư Thành, nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó từ trong ví rút ra một ngàn tệ, lắc lắc trước mặt anh, điệu bộ đắc ý, cùng với giọng điệu bố thí: “Thằng nhãi, bán dâu tây này cho tao, tiền này đều là của mày!”
“Xin lỗi, không bán!”
“Yên Nhi, chúng ta đi”.
Hạng Tư Thành nhíu mày: “Vậy thì sao?”
“Chẳng trách, đến ông đây cũng không nhận ra!”
Người đàn ông vênh váo tự đắc chỉ vào mình: “Mày hỏi xung quanh đây, xem có ai không biết đến đại danh Lương Trung Khôi tao!”
“Thằng nhóc, tao khuyên mày thức thời chút, không thì tao không cần biết bên ngoài mày giỏi giang như thế nào, đến thủ đô rồi, tao có thể giết mày dễ dàng như giết một con kiến!”
Lương Trung Khôi bỗng nhiên gấp gáp, nắm lấy vai Hạng Tư Thành: “Thằng nhãi thối, mày dám mắng tao?!”
Ánh mắt Hạng Tư Thành chợt lạnh, nắm lấy tay hắn ta, vặn lại, ngay sau đó là tiếng tiếp đất cùng với tiếng thét thảm thiết vang lên!
Vẻ mặt Lương Trung Khôi không thể tin được, sau đó biến thành âm trầm: “Mày không được đi! Đợi đấy cho tao!”
Sau đó gọi một cuộc điện thoại, nói vài câu, nhìn đến Hạng Tư Thành, vẻ mặt âm hiểm: “Thằng nhãi, mày xong đời rồi!”
Lúc này ông chủ cửa hàng hoa quả nhìn Lương Trung Khôi với vẻ sợ hãi, cẩn thận nói với Hạng Tư Thành: “Chàng trai, cậu nhanh đi đi!”