Ông Bố Thiếu Soái

Tức giận! Đội quân tinh nhuệ vùng biên giới phía bắc đến thủ đô!


trước sau

Vân Tịnh Nhã vừa kêu lên, trong lòng Hạng Tư Thành liền run sợ, không nghĩ đến chuyện khác, lao vội đến theo phản xạ!

Trong lòng đang vô cùng lo lắng cho con gái, Hạng Tư Thành không chút nể nang đẩy đám đông hỗn loạn phía trước, từ hiện trường nhốn nháo tìm đường ra.

Trong lòng đầy tức giận, không chút che giấu, Hạng Tư Thành gấp gáp hỏi: “Yên Nhi đâu! Con gái của tôi ở đâu?”

“Chính là cô bé chơi với anh lúc nãy!”

Lúc này Hạng Tư Thành đã sắp phát điên!

Nói đến đây, người đó sợ Hạng Tư Thành không tin, còn gật đầu một cách chắc chắn: “Đúng rồi, không phải là bị tách ra, tôi khẳng định, là có người cướp lấy, tôi chắc chắn, vô cùng chắc chắn!”

Cướp đi mất?!

Cướp!

Cướp!!!!

Trong tai Hạng Tư Thành chỉ văng vẳng một câu đơn giản đó, tiếng la hét xung quanh dường như hoàn toàn biến mất!

Hạng Tư Thành nhanh tay ôm lấy cô, trong mắt lại hiện lên tia chết chóc!

Trong đầu anh đang suy nghĩ, cướp đi? Cướp con gái của anh? Là vô tình hay cố ý?!

Lẽ nào là bát đại thiếu gia gian xảo?!

Hạng Tư Thành hô hấp càng lúc càng gấp, sau đó liền gọi điện, giọng nói lạnh lùng ngắn gọn: “Đem theo tất cả mọi người đến Hoan Lạc Cốc!”

Sau khi ngắt điện thoại, Hạng Tư Thành hít sâu, bỗng nhiên cười trầm, tiếng cười đó âm u đáng sợ!

“Được, được lắm, dám ra tay với tao, bát đại thiếu gia, tốt nhất chúng mày nên cầu nguyện đừng để tao điều tra ra là chúng mày làm! Không thì…”

Tia hung dữ trong mắt đột nhiên bắn ra, tay phải vung lên đánh vào ngực một người đàn ông đang vừa xô đẩy vừa chửi rủa anh.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết, người đó cùng bảy tám người đằng sau lập tức ngả về phía sau, Hạng Tư Thành không thèm nhìn bọn họ, ôm lấy Vân Tịnh Nhã đạp lên người lên mặt bọn họ, rời khỏi nơi nơi đó.

Nhìn qua những khuôn mặt quen thuộc, Hạng Tư Thành không kịp nói chuyện cũ, trầm giọng nói: “Các anh em, sự việc Dương Kiêu đã nói với mọi người rồi, những việc tiếp theo xin nhờ mọi người giúp đỡ!”

Mọi người nhất loạt cúi đầu, giọng nói vang dội: “Xin theo mệnh lệnh của thiếu soái!”

Ánh mắt Hạng Tư Thành u ám, túm lấy vai một nhân viên đang chạy lại duy

trì trật tự, lạnh giọng nói: “Ở đây có camera không?”

Những nhân viên này chưa được nhìn thấy ánh mắt nào lạnh lùng như vậy, cũng chưa từng cảm nhận qua sát khí lạnh lẽo đáng sợ như thế, vì vậy trước cái nhìn của Hạng Tư Thành, trong lòng người này run lên, vô thức nói “Có”.

“Đưa tôi đi xem!”

“Nhưng mà…”

Người này vừa muốn từ chối, liền nghe thấy tiếng cách một cái, tay phải Hạng Tư Thành dùng sức, sắc mặt người này đột nhiên tái nhợt, liền gật đầu.

“Buông ra, nếu không buông, chúng tôi sẽ không nể nang nữa!”

Đám người bảo vệ này thường ngày vô cùng kiêu ngạo, nhìn thấy Hạng Tư Thành phớt lờ bọn họ, ánh mắt hung dữ, định đánh Hạng Tư Thành, chỉ là khi bọn chuẩn bị ra tay, một người trong đó lập tức kêu thảm thiết, máu phun ra, hai nhân viên cạnh anh ta cũng bị sức mạnh đụng trúng, ba tên cao to liền choáng váng!

Anh ta cầm một chiếc gậy trên đất lên, lạnh lùng liếc những nhân viên bên cạnh: “Làm việc của các anh đi, đừng lo chuyện bao đồng, nếu không lần sau tôi sẽ không lưu tình.”

“Anh…!”, giọng điệu kiêu ngạo của Dương Kiêu lập tức làm một người trong số đó bất mãn, bọn hắn có hơn chục người, chẳng lẽ không làm được gì anh ta?

Ầm!

Cùng với tiếng va chạm chói tai, chiếc gậy cứng bay thẳng vào miệng người đàn ông, máu và răng văng ra, người đàn ông lảo đảo lùi sau vài bước, trợn mắt ngã xuống đất, máu chảy dọc theo khóe miệng.

Nhân viên bảo vệ xung quanh vô cùng hoảng sợ, kinh hãi nhìn đồng nghiệp nằm trên mặt đất không biết còn sống hay không, rồi lại nhìn Dương Kiêu không biết từ đâu rút ra một con dao găm màu bạc, nét mặt đột nhiên tái mét.

----------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện