Trong một phòng giam đặc biệt của nhà họ Giang.
Giang Thiếu Sách quật mạnh cây roi vào người ma men, cơ thể vốn đã tàn tạ đầy thương tích của anh ta lại thêm một đường vết tích mới!
“Nói mau! Tất cả việc này có phải là Hạng Tư Thành sai mày làm không!”
Thương tích toàn thân dường như không phải ở trên người mình nữa vậy, ma men hơi mở miệng, nhìn hắn ta: “Mày chỉ biết có thủ đoạn hãm hại nhàm chán như thế thôi hả?”
“Mày!...”
Giang Thiếu Sách đanh định giơ cây roi lên liền bị người khác ngăn lại: “Đừng đánh nữa! Nhìn thế này, có vẻ kể cả đánh chết hắn ta, e rằng cũng không moi được lời có ích nào đâu!”
Giang Thiếu Sách hằm hằm vứt cây roi xuống đất, bực bội nói: “Đáng chết! Rõ ràng sắp thành công rồi! Lại có một thằng ma men nhảy ra đảo lộn cục diện vào đúng lúc này, đúng là tức chết mất!”
“Bây giờ không phải lúc lo lắng, Hạng Tư Thành bình yên vô sự, chắc chắn hắn ta sẽ không cam tâm bỏ qua, tiếp sau đây chúng ta phải làm thế nào?”
Giang Thiếu Sách hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên tia hiểm ác: “Còn có thể làm thế nào?”
“Nhất định phải cậy được cái miệng cả tên ma men này ra, chỉ cần hắn ta chịu khai ra Hạng Tư Thành, thì lần này, có thể khiến Hạng Tư Thành không có chỗ lật ngược tình thế rồi!”
Hạng Tư Thành sẽ ngồi nhìn mà không quan tâm đến sự sống chết của ma men ư?
Đương nhiên là không rồi!
Một tiếng sau khi ma men bị đưa đi, ở trước cổng sân nhà họ Giang, dưới bầu trời đêm, mười ba người ẩn nấp trong bóng tối!
Mười ba người này, chính là Hạng Tư Thành và mười hai người đội Huyết Y Vệ mà anh điều đến gấp.
“Tất cả mọi người nghe lệnh!”
Hạng Tư Thành ra lệnh: “Hành động lần này chỉ là cứu người!”
“Một khi thành công, lập tức rút lui!”
“Vâng!”
Sau đó, mười ba người như cái bóng dưới màn đêm nối đuôi nhau đột nhập vào khuôn viên nhà họ Giang.
Nhà họ Giang là hào môn thủ đô, đương nhiên canh gác nghiêm ngặt, nhưng đối mặt với mười hai cận vệ của thiếu soái ra tay cùng lúc, không có ai là đối thủ của cả đội, Hạng Tư Thành tóm một người đàn ông giống như quản gia, đôi mắt đỏ bừng: “Nói mau, Giang Thiếu Sách ở đâu?”
“Tôi… tôi không biết!”
“Không biết?”
Bỗng ánh mắt của Hạng Tư Thành lóe lên tia sắc lạnh, tóm chặt cổ tay của ông ta, vặn thật mạnh, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc vang lên, ánh mắt quản gia sửng sốt, không đợi ông ta kêu lên, Hạng Tư Thành liền bịt chặt miệng của ông ta, tiếng thì thầm như tử thần vang lên bên tai: “Tôi hỏi ông lại lần nữa, ông có biết không?”
“Nếu ông vẫn không biết, vậy thì không có lợi cho tôi! Một người không có ích với tôi, đương nhiên sẽ không có giá trị tồn tại!”
Trong đồng tử của quản gia hiện lên vẻ sợ hãi vô cùng, ông ta gật đầu với Hạng Tư Thành.
Hạng Tư Thành cười âm hiểm, từ từ buông lỏng cánh tay bịt miệng ông ta, lúc này quản gia đâu còn lo đến cơn đau trên người, lắp bắp nói: “Cậu…cậu chủ đang ở trong mật thất, tôi… tôi đưa anh đến đó.”
“Đi!”
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, họ đi đến một căn phòng vô cùng bí mật, vừa đi đến cửa, liền nghe