“A a a! Hạng Tư Thành, tao phải giết mày!”
Vẻ mặt của Thẩm Tùng Lâm vô cùng dữ tợn.
Hắn ta đường đường là cậu chủ nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã mang số hưởng, trước giờ chỉ có người khác quỳ xuống trước mặt hắn ta, chứ hắn ta đã bao giờ phải quỳ xuống trước mặt ai?!
Đã thế lại còn là một kẻ mà mình vừa khinh thường và ngay trước mắt bao người như thế, đúng là nhục nhã!
“Giết tôi?”
Hạng Tư Thành cụp mắt xuống, cười nói: “Được, tôi đứng ở đây, anh Thẩm có gì chỉ bảo thì cứ việc tự nhiên!”
Thấy Thẩm Tùng Lâm nổi khùng lên, định bất chấp tất cả để xông về phía Hạng Tư Thành, Thẩm Tùng Lâm vội vàng kéo hắn ta lại, kề sát vào tai hắn ta và nói nhỏ: “Tùng Lâm! Bình tĩnh lại đi, cháu nhất định phải bình tĩnh lại!”
“Hạng Tư Thành đang cố tình chọc giận cháu đấy! Mặc dù hắn chẳng là cái thá gì cả, nhưng dù sao cũng làm lính mấy năm rồi, sức lực lớn lắm.
Từ nhỏ cháu đã ăn sung mặc sướng, hưởng thụ mọi sự tôn quý, đánh nhau với loại người như hắn thì chỉ hạ thấp thân phận của chúng ta thôi”.
“Chuyện quan trọng nhất trong tối nay là giành được quyền sở hữu mỏ vàng!”
“Chỉ cần nhà họ Thẩm có được mỏ vàng, cô sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hạng Thiếu Quân, khiến hắn không bao giờ ngóc đầu lên được.
Đến lúc đó, nhà họ Hạng cũng sẽ nằm trong tầm tay của chúng ta”.
Tuy rằng Thẩm Tùng Lâm rất kiêu ngạo, nhưng hắn ta không phải kẻ ngốc.
Nghe Thẩm Tuyết Liên phân tích như vậy, hắn ta dần dần tỉnh táo lại.
Thẩm Tuyết Liên nói không sai, hắn ta là cậu ấm quần là áo lụa, Hạng Tư Thành chỉ là một thằng mọi rợ, nếu xông lên đánh nhau, bất kể thắng hay thua thì người chịu thiệt cũng sẽ là hắn ta.
Nghĩ vậy, hắn ta thả lỏng cảm xúc, dần dần tỉnh táo lại.
Chỉ có điều, ánh mắt của hắn ta vẫn chất chứa sự căm hận đậm sâu, nhìn Hạng Tư Thành và nói: “Hạng Tư Thành, được lắm! Mày đã thành công chọc giận tao rồi, nhưng một thằng lính quèn như mày không xứng để tao đích thân ra tay, bởi vì cái thân thể thấp hèn của mày sẽ làm bẩn bàn tay quý giá của tao!”
“Tao biết lý do mày tới đây, bây giờ, tao có thể cho mày biết đáp án!”
“Chỉ cần có tao ở đây, mỏ vàng tuyệt đối sẽ không thể rơi vào tay hai thằng bất tài chúng mày!”
Trong mắt Hạng Tư Thành hiện lên sự tiếc nuối, nếu vừa rồi Thẩm Tùng Lâm lựa chọn đánh nhau với anh thì đơn giản rồi, tiếc thật đấy! Dù sao cũng là con cháu của danh gia vọng tộc, ít nhiều gì cũng biết dùng não…
Xem ra không tránh được việc mang ơn người ta rồi.
Nghĩ vậy, anh nhẹ giọng cười: “Ồ? Sao anh chắc là ngoài anh ra thì không ai có thể giành được mỏ vàng?”
“Ha ha…”
Thẩm Tùng Lâm cười phá lên: “Tài sản của nhà họ Thẩm này đâu chỉ là ngàn tỷ, cho dù cộng tất cả tài sản của những người có mặt ở đây lại thì cũng chưa bằng một nửa tài sản của nhà họ Thẩm.
Hạng Tư Thành, Hạng Thiếu Quân, hai chúng mày, một thằng là lính quèn, một thằng là phế vật trong gia tộc, lấy cái gì để tranh đoạt với tao?!”
“Đúng thế, nhà họ Thẩm có gia nghiệp thế nào cơ chứ, đó là cây cổ thụ ngợp trời! Hai người này muốn tranh giành với cậu Hạng, đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Ha ha… Hạng Thiếu Quân vẫn ôm giấc mộng quay lại nhà họ Hạng cơ đấy, đúng là tức cười!”
“Bây giờ tôi bắt đầu thấy chờ mong được nhìn thấy cảnh bọn họ bị cậu Thẩm sỉ nhục rồi, ha ha…”
Nghe những lời trào phúng dồn dập của mọi người, vẻ mặt của Hạng Thiếu Quân vô cùng khó coi.
Lúc này, Thẩm Tuyết Liên cũng bước tới, mở miệng nói: “Thiếu Quân, quên nói cho cậu biết, lần này nhà họ Hạng đã chuẩn bị ba trăm triệu để tranh đoạt mỏ vàng!”
“Cậu là người biết rõ nhất mỏ vàng này có ý