“Yên Nhi, con thấy con búp bê này có đẹp không?”
Cách tủ kính, Vân Tịnh Nhã tươi cười hỏi.
Vân Yên Nhi gật đầu: “Đẹp lắm ạ, mẹ mua cho con có được không?”
Nhìn ánh mắt mong chờ của con gái, Vân Tịnh Nhã đâu nhẫn tâm từ chối.
Cô đang định đứng lên vào cửa hàng thì một người mặc đồ đen bỗng đụng vào cô.
Cô cảm thấy có thứ gì đó bị nhét vào tay mình, mở ra xem thì là một cục giấy.
Cô tò mò mở ra, đọc được nội dung trong đó, đôi mắt của cô co rụt lại.
“Hạng Tư Thành đã có vợ từ lâu rồi, bọn họ đang lén gặp nhau ở quán bar Huy Hoàng!”
“Cô Vân, cô không sao chứ?”
Ảnh Thỏ và Thải Kê đang âm thầm bảo vệ Vân Tịnh Nhã lập tức chạy tới.
Vân Tịnh Nhã vô thức nắm chặt tờ giấy, trên mặt hiện lên một nụ cười mất tự nhiên: “Không… Không sao”.
Nhưng giờ phút này, trong lòng cô đang dậy sóng dữ dội.
Hàng chữ trên tờ giấy như một lời nguyền, cứ quanh quẩn trong lòng cô.
Hạng Tư Thành đã có vợ từ lâu rồi?
Không! Không thể nào!
Nếu anh đã có vợ rồi thì cô và Yên Nhi là cái gì đây?
Có một âm thanh trong lòng nói với cô rằng nội dung trong tờ giấy này chỉ là một trò đùa dai, nhưng đa nghi là bản tính của phụ nữ, vậy nên giờ phút này nỗi lòng cô rối như tơ vò.
“Cô Vân? Cô Vân?”
Ảnh Thỏ gọi mấy lần, Vân Tịnh Nhã mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Phải rồi, tôi bỗng nhớ ra là có chuyện cần xử lý, làm phiền hai cô trông nom Yên Nhi giúp tôi một lúc được không?”
Ảnh Thỏ và Thải Kê nghi hoặc nhìn nhau, nhưng bọn họ vẫn gật đầu đồng ý với lời nhờ vả của Vân Tịnh Nhã.
“Cám ơn hai cô”.
Dứt lời, Vân Tịnh Nhã giao Yên Nhi cho bọn họ, loạng choạng biến mất trong đám đông.
Giờ khắc này, trong một quán bar ồn ào nhốn nháo, Hạng Bân đang vắt chân vào nhau, nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi có bề ngoài rất kiêu căng: “Anh Hoa, lát nữa cô nàng ấy tới, anh cứ hưởng thụ cho sướng đi!”
Hoa Bân cười ha ha: “Tôi tò mò lắm đấy, ngay cả anh Hạng cũng phải khen ngợi không ngớt lời thì rốt cuộc cô gái ấy đẹp đến mức nào đây?”
Bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Hạng Bân cười thần bí: “Anh Hoa cứ yên tâm, tôi đảm bảo ngay cái nhìn đầu tiên là anh đã không dứt ra được rồi!”
“Ồ? Nếu là thế thật thì tôi phải cám ơn sự hào phóng của anh Hạng rồi!”
“Ha ha, hai anh em chúng ta thì phân chia gì hả, cô nàng của tôi thì cũng là của anh thôi”.
Lúc này, một người đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Hạng Bân rồi nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, tới rồi”.
Đôi mắt của Hạng Bân sáng lên: “Tới rồi đấy anh Hoa, tôi còn có chuyện phải làm nên đi trước nhé, chúc anh chơi vui vẻ, ha ha…”
Bước vào quán bar, những âm thanh trụy lạc cứ đập thình thình, Vân Tịnh Nhã không khỏi nhíu mày lại,