Bởi vì những gì mà Trương Trạch Thành vừa nói không sai, thế gia Trọng Cảnh không thể lập một người có thể sẽ chết bất cứ lúc nào làm gia chủ được.
Chỉ có điều trong gia tộc có một quy định do tổ tông để lại, trưởng tôn chi chính vẫn còn sống thì không được lập con thứ làm gia chủ.
Tuy rằng không ai nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều đang đợi Trương Quân chết.
Chỉ cần anh ta chết, Trương Trạch Thành sẽ lập tức thế chỗ anh ta, trở thành người thừa kế tương lai của thế gia Trọng Cảnh.
Nghĩ vậy, trên môi Trương Quân không khỏi hiện lên nụ cười bi ai.
Ai cũng nói danh gia vọng tộc có quyền thế ngợp trời, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng đâu ai biết chính những gia tộc quyền quý này mới là vô tình.
Ở đây, thân tình là thứ rẻ mạt nhất!
Nhìn nét mặt của Trương Quân, Hạng Tư Thành như nghĩ tới điều gì, anh bỗng mỉm cười nhìn tên Trương Trạch Thành huênh hoang trước mặt: "Thì ra là gia chủ tương lai của thế gia Trọng Cảnh, thất lễ rồi!"
Lỗ mũi của Trương Trạch Thành như muốn hếch lên trời: "Biết thân phận của tao rồi mà không mau bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của mày ra?"
"Nể tình mày biết điều như thế, lát nữa chỉ cần bắt cô em này tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lên giường của tao, tao vui thì có thể còn thưởng cho mày..."
"Đau đau đau..."
Hắn ta còn chưa nói hét câu, nụ cười trên mặt Hạng Tư Thành đã tắt ngấm.
Anh dồn lực vào tay, Trương Trạch Thành đau đến mức kêu la inh ỏi.
"Xin lỗi bạn tao ngay!"
"Cái gì? Mày dám bắt tao xin lỗi?!"
Trương Trạch Thành trợn to mắt, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ không thể tin được: "Mày dám bảo người cao quý như tao xin lỗi một con đàn bà thấp hèn?"
Đôi mắt Hạng Tư Thành tản ra hơi lạnh: "Tao không thích nói lần thứ hai!"
"Tao không xin lỗi đấy, mày làm gì được tao?"
Trương Trạch Thành kiêu căng ra mặt: "Thằng ranh, nhìn cho kỹ xem đây là nơi nào!"
"Đây là núi Thái Dương, là thế gia Trọng Cảnh!"