Trên khuôn mặt trắng bệch của Trương Quân hiện lên vẻ kiêu ngạo, lắc đầu với anh: “Mày không dám!”
“Tao không dám? Ha ha… Mày dám nói bản thiếu gia không dám?”
Lương Duy Vũ tức giận đến bật cười, bước lớn đến, tóm lấy cổ của Trương Quân, cơ thể gầy yếu bị anh ta nhấc lên, vẻ mặt Lương Duy Vũ hung dữ: “Với cái bộ dạng dở sống dở chết của mày, bản thiếu gia muốn giết chết mày, thì chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến!”
Đào Thiến Thiến thấy sắc mặt của Trương Quân trở nên đỏ bừng dưới sức mạnh của Lương Duy Vũ, cô ta lo lắng nói với Hạng Tư Thành: “Anh Hạng, đó là bạn của anh phải không?”
“Em thấy tình hình hiện tại của anh ta hình như không ổn lắm… Chẳng lẽ anh không ra tay giúp đỡ à?”
Khóe miệng Hạng Tư Thành nhếch lên một nụ cười thú vị, lắc đầu: “Nếu tên phế vật kia có thể làm gì anh ta, thì anh ta cũng không phải tên là Trương Quân nữa!”
Hạng Tư Thành vừa dứt lời, Lương Duy Vũ cao ngạo bỗng kêu thảm một tiếng, cánh tay tóm Trương Quân bỗng rụt lại, sau đó, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cả cánh tay phải nhanh chóng biến thành đen xì, và không ngừng run run.
Sắc mặt Lương Duy Vũ bỗng thay đổi, tay trái dí súng vào đầu của Trương Quân, vừa ngạc nhiên vừa sợ: “Mẹ kiếp, mày đã làm gì tao hả? Tại sao tay của tao lại trở thành thế này?”
Trương Quân ho khan hai tiếng, đối diện với họng súng cách trán của mình chưa đến ba ngón tay, khuôn mặt vẫn không đổi sắc: “Đừng lo, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, năm phút sau, cả cánh tay của mày sẽ biến đen xì, nửa canh giờ sau, sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của mày, đến lúc đó, toàn thân mày từ trên xuống dưới sẽ như hàng vạn con kiến ăn vào tim, đau đớn đến chết!”
Trương Quân thản nhiên nói khiến Lương Duy Vũ toát mồ hôi hột, nháy mắt điên cuồng, dí thẳng họng súng vào trán của Trương Quân, gào lớn: “Thuốc giải đâu! Mau lấy thuốc giải ra đây cho tao!”
Ánh mắt Trương Quân lạnh lùng: “Đây là lần thứ hai mày cầm súng nhằm vào người không nên nhằm vào!”
“Mẹ kiếp, phí lời!”
Trên cánh tay truyền đến cảm giác càng