Cả sảnh lặng im không nói nên lời, ai ai cũng ngạc nhiên nhìn bà cụ đang ngồi trên xe lăn.
Đào Hạnh Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó đột nhiên nở nụ cười nhìn Hạng Tư Thành: "Anh thôi ngay mấy trò này đi được rồi đấy. Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà cũng tìm được hàng giả, chị đây quả thực bội phục!"
"Đào Hạnh Nhi! Cô câm miệng lại cho tôi!"
Mai Tuyết Cầm mỉm cười: "Ồ? Ông biết tôi sao?"
"Trước kia tôi từng may mắn thấy được ảnh chụp chung của bà trong nhà của một nhân vật quyền thế. Dù chân của bà bị tật nhưng bà vẫn rất có sức hút đấy”.
Là người giàu nhất Thiên Hải, đương nhiên ông ta không thể công khai bảo vệ một kẻ lừa đảo giữa chốn đông người. Nếu vậy chỉ có một khả năng là, bà cụ què này thực sự là bậc thầy Mai Tuyết Cầm tôn quý.
Hạng Tư Thành gật đầu, không cần hỏi ý kiến của Đào Hạnh Nhi, trực tiếp đưa bộ quần áo cho Mai Tuyết Cầm. Bà ấy sờ thử một lượt rồi gật đầu: "Chất vải là loại cao cấp nhất, tay nghề cũng rất tốt. Nếu gắn thêm logo độc quyền của tôi rồi treo ở ngoài thì đúng là khó mà phân biệt được thật giả”.
"Nhưng đáng tiếc, giả chính là giả, cho dù có nhái thật tới mức nào cũng không thể thành thật!"
Trái tim Đào Hạnh Nhi lúc này như đang rỉ máu, quần áo đúng là hàng giả, nhưng số tiền mà cô ta bỏ ra cho tập đoàn Đào Thị là thật.
Tên lừa đảo chết tiệt kia lại dám qua mặt cô ta một cách trắng trợn như vậy, khiến cô ta không chỉ mất một khoản tiền lớn mà ngay cả mặt mũi cũng không còn.
"Đại sư Karen, không! Không như ông nghĩ đâu! Tôi cũng chỉ là người bị hại thôi".
"Đừng nói gì nữa! Tôi thật sự rất thất vọng về cô".
Hạng Tư Thành chọc Vân Tịnh Nhã vẫn đang say mê ngồi xem kịch, cô quay ra nhìn anh với vẻ mặt ngây ngô, tựa như muốn nói rằng: “Sao vậy, tôi cũng chỉ là một người hóng drama như bao người thôi mà?”
Mặt Hạng Tư Thành đột nhiên xám lại, cô gái này sao lại ngốc như vậy chứ?
"Vì vậy, tôi đặc biệt mời đại sư Mai Tuyết Cầm tới may riêng cho ông một bộ, coi như là một món quà mà tập đoàn Mộ Tư tặng ông!”
Mai Tuyết Cầm mỉm cười gật đầu tán thành.
Mai Tuyết Cầm là ai chứ? Quần áo bà ấy tự tay may không phải là thứ có thể mua bằng tiền đâu!
Ngay cả một người giàu nhất Thiên Hải như Tống Chí Đông, sở hữu khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ, cũng không dám mời Mai Tuyết Cầm tự tay may cho ông ta một bộ quần áo, Tập đoàn Mộ Tư đã âm thầm lớn mạnh tới như vậy rồi sao?
Hạng Tư Thành chỉ cười trừ, đương nhiên tập đoạn Mộ Tư không đủ khả năng, nhưng Hạng Tư Thành thì có.
Thiếu soái - khách hàng lớn nhất của bà ấy đích thân ra mặt, Mai Tuyết Cầm sao có thể từ chối chứ?
Karen hào hứng bước xuống nắm lấy tay Vân Tịnh Nhã lớn tiếng tuyên bố: "Cô Vân, cảm ơn cô rất nhiều!"
"Cô là người đã giúp ước mơ bao nhiêu năm qua của tôi được trở thành hiện thực. Tôi quyết định, không chỉ giao việc hợp tác này cho Tập đoàn Mộ Tư mà sau này