Khi Hạng Tư Thành mang bánh ngọt mà Yên Vân Nhi muốn ăn về, vừa đi đến cổng đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên trong!
“Mắt chó của chúng mày mù rồi hả, biết tao là ai không? Ngay cả tao mà cũng dám ngăn cản? Cút hết cho tao!”
Giọng nói cứng rắn của Liệt Long vang lên phía sau: “Xin lỗi, không có lệnh của thiếu soái, những người không phận sự không được vào trong!”
“Tao khinh! Cũng chỉ là chó mà Hạng Tư Thành nuôi thôi, là cái thá gì, biết người đứng bên cạnh tao là ai không? Đó chính là cậu năm của nhà họ Tần, kể cả Hạng Tư Thành có ở đây thì cũng phải khom lưng cúi đầu hầu hạ, càng đừng nói đám chân chó như mày!”
“Nói nhảm gì thế hả!”
Một giọng nam thiếu kiên nhẫn vang lên: “Tao lại muốn xem xem, rốt cục là ai không muốn sống, dám cản đường của tao!”
“Ố? Vậy tôi cũng muốn xem xem, là ai vội đi đầu thai như vậy, dám xông vào cửa nhà của bản thiếu soái!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, đám người Liệt Long ngẩng đầu lên rồi cung kính nói: “Thiếu soái!”
“Ha, tôi nói sao mấy con chó này đột nhiên trở nên tự tin hẳn, thì ra là chủ nhân về rồi!”
“Tư Thành à, con chó này không hiểu chuyện, cậu cũng không hiểu chuyện sao?”
“Gặp cô mà cũng không biết chào một tiếng hả?”
Giọng nói cao ngạo vang lên, người lên tiếng chính là con gái của Thẩm Tuyết Liên, bà cô trên danh nghĩa của Hạng Tư Thành, Hạng Vấn Hàm.
Hạng Tư Thành vẻ mặt âm trầm đi tới, nhìn khuôn mặt kiêu căng của Hạng Vấn Hàm, anh hơi cau mày: “Cứ luôn mồm nhắc tới đồng loại, thân phận này khiến bà tự hào lắm à?”
Hạng Vấn Hàm sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của Hạng Tư Thành, khi thấy đám Liệt Long không nhịn được cười lên, bà ta bỗng hiểu ra, nổi giận bừng bừng: “Cậu dám chửi tôi là chó?”
Hạng Tư Thành nhướn lông mày, vẻ mặt vô tội nói: “Tôi không chửi bà, tôi chỉ thuật lại sự thực mà thôi!”
“Cậu!! Cậu!! ”
Cái miệng của Hạng Tư Thành thực sự rất độc, hai ba câu đã nói cho toàn thân Hạng Vấn Hàm phải run run, không thốt ra lời.
Còn bên cạnh anh, một người đàn ông trẻ với khuôn mặt tái nhợt, rõ ràng là bị rượu chè gái gú làm mất hết sức sống âm trầm nhìn anh: “Hừ! Sớm nghe nói đứa con bị bỏ của nhà họ Hạng không hiểu quy tắc, vô pháp vô thiên, hôm nay được gặp đúng là vượt xa so với tưởng tượng của tao!”
“Chẳng lẽ mày không biết tôn ti trật tự là gì hả?”
“Tôn ti trật tự, đó là chuyện của con chó và bà ta, theo sinh vật học, chúng tôi không thuộc cùng một loại động vật!”
Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ sắc lạnh: “Hỗn xược!”
“Mày biết tao là ai không? Lại dám ăn nói với tao như thế!”
Hạng Tư Thành nhàn nhạt nhìn ông ta: “Ông là ai không liên quan đến tôi, nhưng tôi nghĩ có lẽ hai người đến nhầm chỗ rồi, trung tâm nhận nuôi chó lang thang ở bên đó, từ đây rẽ trái đi thẳng hai mươi mét, đi thong thả, không tiễn!”
Nói xong, anh quay người đi vào cổng, mấy giây sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng gào nhảy lên như sấm của Hạng Vấn Hàm: “Hạng Tư Thành! Mày chết chắc rồi!”
“Mày biết mày đang sỉ nhục ai không? Ông ấy là cậu năm của nhà họ Tần, Tần Ngô đấy!”
Sau đó, giọng nói tức giận đến mức thở gấp của Tần Ngô cũng vang lên: “Mẹ kiếp! Chửi tao xong rồi đi như vậy hả? Cút ra đây cho tao, nếu không, tao đốt hết nơi rách nát