Cảnh tượng trước mắt khiến cho những tên cao to nguy hiểm vừa nãy không khỏi rùng mình, Đào Hạnh Nhi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bàn tay đang cầm súng của cô ta cũng run lên bần bật.
Hạng Tư Thành tươi cười: “Cô Đào, có vẻ hiện giờ súng của tôi nhiều hơn cô rồi!”
Đào Hạnh Nhi cảm thấy đến răng mình cũng đa va lập cập vào nhau, người đàn ông đang cười mỉm đứng trước mặt cô ta hiện giờ không khác gì một tên ác quỷ khủng bố!
“Thiếu soái!”
“Tôi là thiếu soái thống lĩnh biên giới phía Bắc của Hoa Hạ, Hạng Tư Thành!”
Một người đàn ông cao lớn mang theo giọng nói run rẩy khóc lóc nói: Những… Những người đấy đều là binh sĩ với đạn và súng thật đó!”
“Không, không thể nào! Đây chắc chắn không phải là sự thật!”
Đào Hạnh Nhi vò đầu, tròng mắt đỏ ngầu, cô ta gấp gáp cầm điện thoại lên, hoảng loạn bấm gọi vào một số điện thoại và nói: “Tất cả đều là giả! Là giả!”
Chuông điện thoại kêu một hồi lâu, vừa bắt được máy, Đào Hạnh Nhi liến thắng nói: “Chú Đại Long, mau dẫn người tới tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô phía Nam, có bao nhiêu người đều đem tới hết đây! Mau lên!”
Đầu dây bên kia im lặng hơn 10 giây, sau đó một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Tiếc quá, nếu như không có gì xảy ra ngoài ý muốn, chú Đại Long mà cô vừa nói, sợ là phải đợi kiếp sau mới được gặp rồi!”
“Tôi vẫn còn chú Nhị Long, chú Tam Long! Đào Hạnh Nhi tôi đây vẫn có hàng ngàn đàn em! Bọn họ nhất định sẽ tới cứu tôi!”
“Aaa! Tại sao không liên lạc được chứ!”
“Cục trưởng Cục cảnh sát, ok chưa?”
Điện thoại vừa nối máy, Đào Hạnh Nhi lập tức giật lấy: “Alo! Tôi muốn báo cảnh sát! Mau tới cứu tôi! Mau cứu tôi với!”
“Chậc chậc, Cục cảnh sát cũng không được à? Hay là gọi cho chủ thành phố Thiên Hải, được chứ?”
Hạng Tư Thành lại bấm máy gọi tiếp, rất nhanh, phía bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, trong mắt Đào Hạnh Nhi lóe lên một tia hy vọng, vội vàng nói: “Chú Vương! Là cháu đây! Hạnh Nhi đây ạ! Mau cứu cháu, chú mau đến đây cứu cháu!”
Bộp!
Điện thoại đã bị ngắt, Đào Hạnh Nhi nhũn người ngã xuống đất, cả mặt cô ta bần thần xám xịt như mất hết sức sống!
Ba đời nhà họ Đào gồm 40 người, chỉ trong một đêm đã bị diệt sạch, chỉ có duy nhất một đứa bé 3 tuổi may mắn thoát nạn, còn lại đều không một ai qua khỏi!
Các tài phiệt thần bí liên tiếp ra tay, tập đoàn nhà họ Đào bị chia năm xẻ bảy, tựa như pháo hoa nổ trên trời, chẳng còn sót lại chút tàn dư nào!
“Rốt cuộc anh là ai?”
“Anh là chồng của em, là bố của Yên Nhi đây!”
Vân Tịnh Nhã nhất quyết không tin nói: “Rõ ràng tôi nghe những quân nhân kia gọi anh là thiếu soái gì đó?!”
“Chắc chắn là em nghe nhầm rồi!”
“Đấy là khen người đàn ông dám không màng bản thân, hy sinh cho vợ mình là những người vô cùng bản lĩnh!”
“Thật ư?”
Hạng Tư Thành không khỏi đổ mồ hôi, đối diện với sự tra hỏi của Vân Tịnh Nhã, có thể nói là còn vất vả hơn đánh trận!
“Nhưng…”
Hạng Tư Thành nói xong, không đợi Vận Tịnh Nhã kịp phản ứng đã bỏ chạy ra khỏi cửa!
Trong chợ, Hạng Tư Thành rất ra dáng một người đàn ông nội trợ, áo phông quần thun, xách theo cái giỏ, miệng thì ngâm nga, không lâu sau, cả giỏ đã đầy ắp rau xanh.
Trong lúc anh đang lưỡng lự thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Vân Tịnh Nhã gọi đến.
“Alo, Nhã Nhã, em thích ăn gà trống hay gà mái?”
Giọng nói mang theo tiếng khóc của Vân Tịnh Nhã vang lên trong điện thoại: “Anh mau tới bệnh viện đi, Yên Nhi xảy ra chuyện rồi!”
Trong phòng khám bệnh viện thành phố Thiên Hải, Vân Tịnh Nhã khóc lóc nức nở với người mặc áo blouse trắng bên cạnh: “Y tá, tôi