Phập phập!
Một tiếng bức bối vang lên, Hạng Tư Thành giật thót tim, Hạng Tư Thành đứng trước hàng trăm hàng vạn kẻ địch cũng không biến sắc mặt, lúc này, lại hơi thất thần!
“Thiếu… thiếu soái…”
La Bình ở một bên nhỏ tiếng nói.
Soạt!
Hạng Tư Thành đẩy La Bình, xông mạnh ra như con báo!
La Bình vội chạy theo sau, đợi khi anh ta xuất hiện ở dưới tòa nhà, Hạng Tư Thành ngồi quỳ dưới đất, ôm lấy một bóng người mơ hồ, cúi đầu không nói.
“Tư… Tư Thành…”
Một giọng nói yếu ớt vang lên, khóe miệng Hạng Thiếu Quân chảy máu tươi, tay phải run run đưa ra, con ngươi sắp mờ đi cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Hạng Tư Thành.
Hạng Tư Thành nắm chặt tay của anh ta, nắm chặt đến mức gân xanh cũng phải hơi nổi phồng lên!
Hạng Thiếu Quân cảm nhận được sự ấm áp trong bàn tay, dường như anh hồi quang phản chiếu vậy, hít mạnh một hơi, khóe miệng hơi mỉm cười: “Anh biết, trong số anh em nhà họ Hạng, anh là người vô dụng nhất, người bất tài nhất, nhưng anh yêu gia tộc của anh, yêu mỗi một người thân của anh, anh tự hào vì có huyết mạch này”.
“Anh trai, đừng nói nữa, em đưa ngay đến bệnh viện ngay…”
“Không! Tư Thành! Em nghe anh nói!”
Hạng Thiếu Quân ho khan một tiếng, nôn ra máu tươi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, nhưng lời nói lại rõ ràng hơn: “Bố mẹ mất tích, em là người thân duy nhất của anh, anh biết, em có bản lĩnh, anh trai không so được với em, nhưng chung quy em vẫn là em trai của anh!”
“Người làm anh dưới bầu trời này, đâu có lý nào không bảo vệ em trai của mình!”
Một câu nói đâm sâu vào trái tim của Hạng Tư Thành!
Đúng thế, cho dù em trai có bản lĩnh, trong mắt người làm anh trai, em trai mãi mãi là người cần được bảo vệ!
“Tư Thành! Hứa với anh! Nhất định phải sống tốt, anh gặp được Yên Nhi rồi, anh gặp được con cháu đời sau của huyết mạch nhà họ Hạng rồi, cả đời anh không còn gì tiếc nuối nữa…”
Anh ta nói xong, nhẹ nhàng quay đầu, nhìn sang hướng nhà họ Hạng, tia sáng cuối cùng trong mắt từ từ tiêu tán: “Bố, mẹ, Thiếu Quân nhớ nhà rồi…”
Bàn tay trượt xuống, Hạng Thiếu Quân, không còn hơi thở.
Hạng Tư Thành vẫn ngồi quỳ như vậy, không hề động đậy.
Không biết từ lúc nào, bốn phương tám hướng, rất nhiều người chạy đến, không ai lên tiếng, đứng nghiêm trang, lần lượt cúi đầu!
Đây chính là năm ngàn binh sĩ vùng biên giới phía Bắc mà Hạng Tư Thành điều động đến!
“Anh trai, chúng ta về nhà thôi!”
Một hồi lâu sau, Hạng Tư Thành bỗng nói nhỏ, anh rời nhà từ nhỏ, nói thật, anh cũng không có tình anh em quá sâu sắc với Hạng Thiếu Quân, nhưng, khi nguy hiểm thực sự đến, sự liên kết từ trong huyết mạch đủ để Hạng Thiếu Quân có thể quên đi sự sống chết của mình vì sự an toàn của anh!
Hạng Tư Thành ôm Hạng Thiếu Quân, cúi đầu nhìn khuôn mặt không còn chút biểu cảm, đột nhiên, khóe miệng anh cong lên, anh trai, anh nói đúng, bình thường anh thật thà chất phác, thậm chí còn rất nghe lời, nhưng nếu anh có thể mãi như vậy thì tốt biết bao!
Tên phế vật Hạng Vấn Hà, em có thể tránh được mà!
Nhưng anh, tại sao anh cứ phải bỗng trở nên dũng cảm vào đúng lúc này, xông đến chứ!
Anh trai, em nghe thấy lời của anh rồi, Tư Thành, đưa anh về nhà!
Mây đen che kín mặt trăng, một đường sét đánh ngang trời, đôi mắt Hạng Tư Thành đỏ ửng, bỗng ngửa cổ thét lớn: “Vùng biên giới phía Bắc!”
Như địa ngục sát thần, đến nhân gian!
Soạt!
Năm ngàn binh sĩ vùng biên giới phía Bắc quỳ một chân xuống đất, nhìn thiếu soái của mình, trong mắt đều hiện lên vẻ điên cuồng khát máu!
“Tay quấn vải trắng! Quan tài thép đen! Năm ngàn binh sĩ vùng biên giới