“Người đâu, lôi đám lão già ngu xuẩn cố chấp của nhà họ Hạng lên đây!”
“Tao sẽ để mày tận mắt chứng kiến huyết mạch của nhà họ Hạng biến mất trên thế giới này!”
Thẩm Tuyết Liên vô cùng tự tin, nhưng bà ta nói xong thì chẳng thấy chuyện gì xảy ra cả.
“Hử? Sao rồi?”
Thẩm Tuyết Liên nghi hoặc nhìn về phía Hạng Vấn Hải.
Hạng Vấn Hải cũng hơi luống cuống, ông ta vội vàng mở miệng: “Con đã sắp xếp người của chúng ta giám sát mỗi một kẻ không chịu đầu hàng rồi, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu”.
“Không có vấn đề gì thật sao?”
Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi.
Lúc này, những bóng người ập tới từ bốn phía xung quanh, nam nữ già trẻ đủ cả.
Lúc này, những khuôn mặt quen thuộc ấy đều nhìn Thẩm Tuyết Liên với vẻ căm hận.
“Hay thay cho ả đàn bà độc ác!”
Một ông lão gõ mạnh cây gậy xuống đất, nghiêm giọng nói: “Lúc trước ông già này còn cảm thấy may mắn gì nhà họ Hạng có một vị chủ mẫu có đức hạnh như bà, không ngờ bà lại muốn hủy hoại nhà họ Hạng, quả thực là không thể tha thứ được!”
“Thẩm Tuyết Liên, nhà họ Hạng có lỗi với bà ở điểm nào mà bà lại hại nhà họ Hạng như thế?!”
“Tôi thà chết cũng không để bà phá hủy nhà họ Hạng!”
Những lời nói chất vấn như tiếng chuông vang vọng trong tai Thẩm Tuyết Liên.
“Sao… Sao lại như thế? Người của chúng ta đâu?”
“Bọn chúng ấy hả…”
Hạng Tư Thành cười khẽ, giọng nói nhẹ tựa lông hồng: “Kẻ nào nghe lời thì đã