“Người đâu, đuổi chi của Thẩm Tuyết Liên ra khỏi thành phố Hạng Vương, đời này không được bước vào thành phố dù chỉ một bước!”
Sắc mặt của đám Hạng Vấn Hải thay đổi hẳn.
Bây giờ nhà họ Thẩm đang coi bọn họ như kẻ thù sống còn, một khi rời khỏi thành phố Hạng Vương, không có sự che chở của nhà họ Hạng, bọn họ chỉ còn đường chết.
Bất kể bọn họ cầu xin thế nào, Hạng Đỉnh cũng không dao động, lạnh lùng nhìn bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà.
Sau đó, ông ta chuyển mắt nhìn về phía Hạng Tư Thành đang đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên sự vui mừng.
Giờ khắc này, cơn mưa đã tạnh, Hạng Đỉnh rảo bước tới vị trí cách Hạng Tư Thành khoảng ba bước, vừa gật đầu vừa tươi cười nói: “Được! Được lắm!”
“Không hổ là cháu trai của Hạng Đỉnh này!”
“Dựa vào sức mình để làm nên công trạng vĩ đại như thế, kết giao với những thế lực mà đến cả ông cũng phải cảm thấy giật mình.
Trong danh môn vọng tộc, trước sau gì cũng sẽ xuất hiện kiêu hùng, Tư Thành, cháu sẽ là người dẫn dắt nhà họ Hạng bước lên đỉnh vinh quang!”
Trong mắt người nhà họ Hạng đều lóe lên tia sáng, không ai bảo ai, tất cả cùng nhìn về phía Hạng Tư Thành, thân thể hơi cúi xuống.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, từ câu nói ấy của Hạng Đỉnh, bọn họ có thể nhìn ra được rằng Hạng Tư Thành sẽ trở thành người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Hạng.
Ai ngờ, trên mặt Hạng Tư Thành chẳng có một biểu cảm gì cả, anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Cũng có nghĩa là ông biết tất cả mọi chuyện, từ cái chết của bà nội, cho đến chuyện bố mẹ cháu bị ép phải mất tích, thậm chí là cuộc sống thê thảm của anh cả ở nhà họ Hạng?”
Hạng Đỉnh hơi sửng sốt, ông ta khẽ gật đầu trước lời chất vấn của Hạng Tư Thành: “Đúng thế, năm đó bà nội cháu mắc bệnh trọng, không bao lâu sau