Triệu Thông nhìn qua cửa sổ, chỉ vào hoa hồng dưới tầng, khi anh ta đang định nói ra tình yêu sâu sắc, liền thay đổi sắc mặt, lời nói cũng bị nghẹn trong cổ họng.
Chín trăm chín mươi chín bông hồng hết lòng chuẩn bị, toàn bộ biến thành một đống bùn, dùng chân chà đạp hung hãn, cánh hoa nát rơi xuống đất.
“Hoa hồng của tôi!”
Triệu Thông gầm lên một tiếng, mặt tái xanh.
Anh ta định dùng những bông hồng này để tỏ tình với Hồ Mị Nhi, bây giờ hoa hồng đều nát rồi, còn tỏ tình thế nào?
“Cậu chủ Triệu, anh định cho tôi xem vẻ đẹp điêu tàn là thế nào sao?”
Khuôn mặt Hồ Mị Nhi hiện lên vẻ kỳ quái, buồn cười nhìn Triệu Thông.
“Là ai? Rốt cục là ai dẫm nát hoa hồng của tôi! Tôi phải đánh gãy chân của hắn!”
Vẻ mặt Triệu Thông hung dữ, giọng điệu mang theo sát khí lạnh lùng.
“Cô Hồ, xin lỗi, tôi có chút chuyện nhỏ cần xử lý!”
Sắc mặt Triệu Thông tái xanh, chào Hồ Mị Nhi một tiếng, liền đi xuống dưới tầng.
Anh ta muốn xem xem, là tên nào dám dẫm nát hoa hồng của anh ta, anh ta nhất định phải cho người đó biết, đắc tội với mình thì phải trả giá bằng máu.
Hồ Mị Nhi hơi cúi đầu xuống, ánh mắt dưới tầng đang nhìn thẳng vào mắt cô ta, cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, Hồ Mị Nhi nhếch mép cười, cậu trai tơ này, đã nhập vai diễn nhanh như vậy rồi sao?
Nhưng, tôi thích!
Triệu Thông này, chẳng qua chỉ là món khai vị nhỏ, nếu đến anh ta mà Hạng Tư Thành không giải quyết được, thì làm sao đối phó được với Phương Hoa mà ngay cả cô ta cũng phải kiêng sợ đây?