Lúc này, chủ cửa hàng vô cùng hối hận, không có việc gì, tự mình ra mặt làm gì, lần này tốt rồi, đá phải tấm sắt rồi chứ! Không chỉ không lấy lại được thể diện, mà còn mất hết!
“Tôi vừa nhớ ra có người nói, bảo tôi quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó mới tha cho tôi, đúng không?”
Chủ cửa hàng sợ vội vàng đứng dậy, dập đầu mạnh ba cái với Hạng Tư Thành: “Ông nội à, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn, anh tha cho tôi lần này đi!”
Một chiêu mà có thể đánh cao thủ như Vua Quyền Anh tàn phế, quỷ mới biết anh ta ra một chiêu với mình, thì không phải trực tiếp đi gặp Diêm Vương ư!
Hạng Tư Thành hơi cười, đứng dậy, nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Kẻ ức hiếp người khác, cũng sẽ bị người khác ức hiếp! Lại có lần sau, thì sẽ không may mắn như hôm nay đâu!”
“Vâng vâng vâng! Tôi biết sai rồi! Sau này tôi nhất định làm người tử tế, sẽ không ức hiếp người khác nữa!”
“Chúng ta đi thôi!”
“Đợi đã!”
Hồ Mị Nhi bỗng lên tiếng, nhấc móc treo quần áo, lấy vật báu tọa trấn cửa hàng mà chủ cửa hàng nói xuống, sau đó đặt bên cạnh Hạng Tư Thành ướm thử, liền hài lòng gật đầu: “Bộ quần áo này không tồi, tôi lấy nhé!”
Cửa hàng trưởng hấp háy nhìn cô ta, trong lòng gào thét, bộ này hai triệu! Hai triệu đấy!
Hạng Tư Thành cau mày, vừa muốn nói, Hồ Mị Nhi lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, ném đến trước mặt chủ cửa hàng: “Trong này có tiền, coi như tôi mua bộ này, nhớ kỹ, với bộ dạng của anh, ngay cả tư cách xách dép cho bản tiểu thư cũng không xứng!”
Cô ta nói xong, khoác cánh tay của Hạng Tư Thành, khoan thai đi ra khỏi cửa hàng, cho đến khi hai người rời đi, chủ cửa hàng mới run rẩy hoàn hồn, lúc này còn màng tới oán trách gì, tiễn được hai sao chổi này đi là đã coi như ông trời có mắt rồi!
“May quá may quá, cô ta trả tiền quần áo rồi, nếu không, bộ quần áo hai triệu này, nếu đổ lên đầu tôi, e rằng phải khuynh gia bại sản mất!”
Chủ cửa hàng vừa suýt xoa kêu may mắn vừa lấy máy quẹt thẻ ra quẹt, cùng với tiếng kêu bíp, một tiếng kêu thảm như mổ lợn vang lên khắp cửa hàng thời trang: “Năm trăm ngàn? Sao chỉ có năm trăm ngàn! Cô hại tôi à!”
Trên đường về, Hồ Mị Nhi nói chuyện vừa nãy cho Hạng Tư Thành nghe, anh cau mày: “Cái thẻ đó chỉ có năm trăm ngàn?”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Đúng thế!”
“Nhưng không phải bộ quần áo đó hai triệu à? Còn thiếu một triệu năm trăm ngàn nữa!”
“Đương nhiên là cho tên đó trả rồi! Anh nghĩ rằng sỉ nhục bản tiểu thư, bản tiểu thư bỏ qua như thế sao? Hồ Mị Nhi tôi không phải là người khoan dung độ lượng!”
Thấy cô ta bụng dạ đen tối, Hạng Tư Thành cười bất lực, cũng thôi, coi như tên chủ cửa hàng đó bỏ tiền mua một bài học, như vậy, anh ta mới có thể ghi nhớ càng sâu sắc!
Về đến nhà họ Hồ, Hồ Mị Nhi đi thẳng vào phòng, cô ta vô