Vân Thừa Phong tái mét mặt mày, bàn tay nắm thật chặt.
Hắn ta cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Thằng em này có mắt không tròng, tất cả đều là lỗi của tôi, mong anh hãy tha cho tôi lần này!”
Nếu dập đầu ba cái ngay trước mắt bao người thì cái tên Vân Thừa Phong sẽ trở thành trò cười trong thành phố Tô Hàng mất.
Thấy Vân Thừa Phong chịu xuống nước, Hạng Tư Thành nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn ta: “Người tốt chưa hẳn đã là người bị ức hiếp, phải biết rằng, núi cao còn có núi cao hơn!”
Vân Thừa Phong không hề có ý định chống đối, hắn ta cúi người thề thốt: “Đúng đúng đúng, anh nói đúng lắm, sau này tôi nhất định sẽ làm người tốt!”
Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi, anh không để ý tới hắn ta nữa, quay đầu nói với Hồ Mị Nhi: “Chúng ta đi thôi!”
Hồ Mị Nhi nghe lời gật đầu.
Lúc đi lướt qua Vân Thừa Phong, cô ta không nói gì cả, chỉ nở nụ cười khinh miệt rồi lập tức rời khỏi đó.
Không còn chuyện gì để xem nữa, mọi người dần dần giải tán.
Vô số người bàn tán về chuyện vừa xảy ra, việc Vua Quyền Anh thất bại và hành động nhún nhường của Vân Thừa Phong trở thành đề tài của bọn họ trong tối nay.
Khi đám đông đã giải tán hết, đàn em của Vân Thừa Phong mới dè dặt xúm lại, nhìn tên Trát Kỳ đang nằm lăn trên mặt đất: “Anh… Anh Phong, chúng ta phải làm gì đây?”
“Mẹ kiếp, còn làm gì nữa! Đưa đến bệnh viện đi!”
Vân Thừa Phong hét ầm lên, khác hẳn với dáng vẻ nín nhịn vừa rồi.
Cuối cùng, hắn ta thực sự không thể nhịn nổi nữa, đạp mạnh hai cái vào người Trát Kỳ: “Phế vật! Đúng là một thằng phế vật!”
Hắn ta bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê Trát Kỳ, ai ngờ chưa kịp làm gì thì đã thất bại, bị một thằng vô danh tiểu tốt hạ gục chỉ bằng một chiêu ngay trước mắt bao người.
Nếu vụ này mà đồn đi thì Vua Quyền Anh thế giới ngầm một thời sẽ biến thành trò cười.
Nhưng có thể làm gì được cơ chứ, đã bỏ ra một số tiền kếch xù như thế, nếu để Trát Kỳ biến thành một kẻ tàn phế thì khác nào mất cả chì lẫn chài!
Đôi mắt âm u của Vân Thừa Phong đảo vòng vòng.
Tối nay mất hết mặt mũi, đã thế còn cả sự tổn thất kinh tế sau vụ này, hắn ta sẽ tính hết lên đầu Hạng Tư Thành.
Vân Thừa Phong không phải hạng người tốt lành gì, phong cách của hắn ta là có thù tất báo!
“Người đâu!”
“Anh Phong!”
“Cậu Hoa đã từ nước ngoài về chưa?”
“Về rồi ạ! Chuyến bay chiều nay, đoán chừng bây giờ đã về đến nhà rồi!”
Đôi mắt của Vân Thừa Phong âm trầm tột độ: “Tao cóc cần biết mày là ai, ở cái thành phố Tô Hàng này, dám chọc vào tao thì chẳng khác nào chọc vào cậu Hoa! Chọc vào cậu Hoa thì chẳng khác nào chọc phải Diêm Vương!”
“Đi, tới nhà họ Phương!”
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Phương vẫn đang sáng đèn.
Một người đàn ông nhã nhặn mặc vest đi giày da bưng ly rượu vang.
Vân Thừa Phong không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước nữa, cúi đầu như một đứa con ngoan, nhỏ giọng nói: “Cậu Hoa, cậu phải đứng ra lấy lại lẽ phải cho tôi!”
“Trong thành phố Tô Hàng này, ai chẳng biết tôi là người của cậu, hắn như thế không phải là đánh tôi, mà là giẫm lên mặt mũi của cậu ấy chứ!”
Phương Hoa xoay người lại, ánh mắt lấp lóe.
Hắn uống một ngụm rượu vang trong ly, bỗng cười nói: “Lúc này cậu nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn sống để đi tới trước mặt tôi!”