Tiếng cười của Vương Xung bỗng im bặt, nhìn chai rượu trong tay anh: “Chẳng lẽ, mày muốn nốc cạn cả chai sao?”
Hạng Tư Thành không nói, chỉ cúi đầu nhìn chai rượu trong tay, nhìn thấy vậy, Vương Xung không khỏi mỉa mai nói: “Nhìn bộ dạng này của mày, cũng chẳng giống với con nhà quyền quý!”
“Kiểu này, không phải đến mở nắp chai rượu cũng không biết chứ?”
“Ha ha! cũng phải thôi, một tên nghèo kiết xác không biết từ đâu đến, loại rượu cao cấp như này, e rằng mày cũng chưa được nhìn thấy bao giờ!”
Bốp!
Tiếng cười kiêu ngạo còn chưa dứt, trên đầu Vương Xung vang lên một tiếng, cả phòng tiệc, bỗng lặng ngắt như tờ, tiếng rượu nhỏ xuống sàn nhà, nghe rõ mồn một!
Hạng Tư Thành nhìn Vương Xung cười nói: “Bây giờ đã biết mở như nào rồi, cảm ơn!”
Với tính cách của Hạng Tư Thành, bị người khác khiêu khích sẽ âm thầm chịu đựng sao?
Đương nhiên là không rồi!
Anh kính tôi một thước, tôi nhường anh một trượng!
Anh đắc tội với tôi, tôi sẽ trả lại anh gấp mười!
Sự nhẫn nhịn vừa rồi, đã là rất nể mặt, nếu đã không thể nhịn thêm, thì không cần phải nhịn nữa!
Vương Xung không thể tin được sờ lên đỉnh đầu, lúc sờ thấy một mảng âm ấm, liền tức giận: “Thằng chết tiệt! Mày đã làm cái gì hả? Xử nó cho tôi!”
“Đủ rồi!”
Giọng nói của Phương Hoa đột nhiên vang lên, hắn chậm rãi đi đến, nhìn thấy một đống hỗn độn trên đất, sắc mặt u ám.
“Anh Phương, em! ”
“Thôi được rồi, không nói nữa, các cậu đưa cậu Vương đi băng bó đi!”
Phương Hoa nói xong, Vương Xung hằn học nhìn Hạng Tư Thành, vẻ mặt ghi hận, sau đó rời đi, sắc mặt Phương Hoa u ám nhìn Hồ Mị Nhi, mở miệng nói: “Mị Nhi, Anh vẫn luôn cho rằng chúng ta là bạn, nhưng không ngờ, em lại dùng cách này để đối xử với tấm chân tình của anh