“Hừ! Bạn cũ? Ông nội chưa bao giờ có người bạn như ông!”
“Mời ông ra ngoài cho, đừng quấy rầy ông nội tôi nghỉ ngơi!”
Ai ngờ Lương Quốc Đống không chỉ không ra ngoài, ngược lại còn ngồi xuống sô pha, thảnh thơi vắt chéo hai chân, cười nói: “Đừng vội vàng đuổi tôi đi như thế, những lời tôi vừa nói đều xuất phát từ tận đáy lòng đấy!”
“Hừ, mèo khóc chuột, giả từ bi!”
Hồ Vân Long gằn giọng nói: “Ông đã tranh đấu mấy chục năm với nhà họ Hồ rồi, ông nội thương hại ông, không muốn đuổi giết tận cùng, nhưng ông lại lòng lang dạ sói, không những không đền ơn đáp nghĩa, ngược lại còn chống đối nhà họ Hồ đủ đường, không biết đã hại chúng tôi tổn thất bao nhiêu mối làm ăn, bây giờ người mong ông nội không tỉnh lại được nhất chính là ông thì có!”
Lương Quốc Đống cười nhẹ một tiếng: “Cậu đừng kích động, mặc dù tôi đấu với ông cụ Hồ mấy chục năm nay, nhưng thương trường cũng như chiến trường, kiểu gì cũng phải có một bên phải chết, sử dụng một vài thủ đoạn cũng là điều bình thường”.
“Nhưng hôm nay, tôi tới đây không phải để gây chuyện, mà là tới để cứu ông cụ Hồ”.
Hồ Vân Long hoài nghi nhìn ông ta: “Ông tốt bụng như thế sao?”
“Đương nhiên là không!”
Lương Quốc Đống thừa nhận luôn, sau đó hất cằm với một ông lão râu trắng bên cạnh mình, khách khí nói: “Ông Tần, làm phiền ông khám xem thế nào”.
Trên người ông lão ấy toát lên cảm giác không dính bụi trần, giống hệt những cao nhân sống ẩn.
Ông ta ngạo nghễ gật đầu, bước về phía Hồ Khởi Vinh, nhưng chưa tới gần thì Hồ Vân Long đã đứng chắn trước mặt ông ta, trên mặt chỉ toàn nét cẩn thận và không tin.
“Ha ha, đừng lo, cho dù muốn hại ông cụ Hồ thì tôi cũng không dùng cách ngu xuẩn như thế đâu, để người của tôi khám đi, nhỡ ông ấy có cách thật thì sao?”
Hồ Vân Long đang định nói gì đó thì Hồ Mị Nhi đã mở miệng trước: “Vân Long, tránh ra đi”.
“Nhưng chị à…”
“Không sao”.
Hồ Mị Nhi đã lấy lại sự khoan thai lúc trước: “Ông chủ Lương là người có thâm niên trên thương trường, thừa biết nên làm chuyện gì và trong trường hợp nào!”
Mặc dù Hồ Mị Nhi cũng không hoàn toàn tin tưởng Lương Quốc Đống, nhưng cô ta chẳng có cách gì về bệnh tình của Lương Quốc Đống cả, nếu tính theo thời gian mà Hạng Tư Thành nói, triệu tập những thầy thuốc nổi tiếng trên cả nước rõ ràng là chuyện không thực tế.
Lương Quốc Đống dám đưa người tới đây một cách trắng trợn như thế, có thể người ông ta đưa tới có cách thật thì sao?
Dù sao tính mạng của Hồ Khởi Vinh mới là quan trọng nhất.
Có một câu mà Lương Quốc