Hoàng Đào tươi cười chạy ra nghênh đón: "Anh họ, có chút chuyện mà cũng phải kinh động đến anh, chỉ là một thằng ất ơ thôi, anh em em có thể tự mình xử lý, không cần anh phải..."
"Ơ! Anh họ!"
Hoàng Thiên Hổ đi tới cạnh Hạng Tư Thành, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, ông ta không khỏi kích động. Ông ta nghiêm người, đang định quỳ một gối xuống thì lại bị một lực lớn kéo tay lại, dù có cố gắng thế nào cũng không thể khuỵu chân xuống.
Trong mắt Hoàng Thiên Hổ lóe lên một tia hoảng sợ, ông ta lập tức cúi đầu: "Một ngày là quân nhân phương Bắc, cả đời là quân nhân của thiếu soái!"
"Hoàng Thiên Hổ, trung úy đã xuất ngũ của trung đoàn bảy, quân đội phía Bắc, kính chào thiếu soái!"
Ai ai cũng vô cùng kinh ngạc, còn Hoàng Đào thì đã chết trân ngay tại chỗ.
Hoàng Thiên Hổ - người anh họ mà ông ta luôn ngẩng đầu kính phục, bá chủ thành phố Thiên Hải, lại tự xưng là cấp dưới của cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt.
Lúc này ông ta vô cùng trống rỗng, trong đầu chỉ toàn một ý nghĩ “xong đời rồi”.
Hạng Tư Thành nhìn Hoàng Đào với ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc: "Tôi nhớ vừa rồi ông nói là sẽ khiến cho tôi phải quỳ xuống cầu xin kia mà?"
Hoàng Thiên Hổ toát mồ hôi lạnh, kinh hãi nhìn Hoàng Đào. Ông ta vội vàng tới đây, vì sợ Hoàng Đào sẽ nói những lời công kích tới thiếu soái, nhưng không ngờ lại chậm một bước. Tên khốn kiếp này, lại dám hạ nhục thiếu soái?
"Từ lúc nào mà cậu lại ăn nói hàm hồ như vậy?!"
“Ông đây phải đánh chết cậu, đồ khốn kiếp”.
Hoàng Đào trên người chi chít vết thương quỳ trên mặt đất, lúc này toàn bộ sự kiêu ngạo khi nãy đều biến mất, ông ta ngẩng đầu nhìn Hạng Tư Thành lắp bắp nói: "Xin... Xin lỗi!"
"Là tôi có mắt như mù, mong anh rộng lòng bỏ qua cho tôi lần này".
"Thiếu soái, anh thấy thế nào?"
Hoàng Thiên Hổ cúi thấp người, kính cẩn nói.
Hạng Tư Thành lạnh lùng nói.
"Rõ!”
Hoàng Thiên Hổ cúi thấp người hơn, ông ta biết, thiếu soái làm vậy là đã nể mặt ông ta rồi, nếu không, để Huyết Y Vệ ra tay thì người em họ cứng đầu này của ông ta sẽ không chỉ đơn giản là bị rụng mấy cái răng.
Hạng Tư Thành lại đưa mắt nhìn Yên Nhi, đi thẳng tới chỗ Vân Tố Chi, lạnh lùng nói: "Đưa đứa nhỏ cho tôi!"
Ôm Yên Nhi vào lòng, sát nhân máu lạnh giết người không chớp mắt lại trở nên vô cùng dịu dàng. Nhất thời hai tay anh không biết nên đặt ở đâu: "Con tên là gì?"
Nhìn người đàn ông xa lạ này, Yên Nhi lại có một cảm giác yên tâm đến khó hiểu, cô bé nói nhỏ: "Cháu ... cháu tên là Yên Nhi, Vân Yên Nhi".
Người phụ nữ đáng ghét đó lại muốn xóa sạch tất cả những thứ đáng lẽ thuộc về dòng họ anh sao?!
"Chú thật sự là bố của cháu sao?"
Nhìn đôi mắt này, trái tim lạnh như sắt thép của Hạng Tư Thành cũng không khỏi nhói lên, anh ôm Yên Nhi vào lòng: "Phải, bố là bố của con”.
"Bố!"
Hạng Tư Thành cứ ôm lấy cô bé như vậy, mặc cho nước mắt thấm đẫm quần áo, khóc mệt rồi, Vân Yên Nhi mới nức nở nói nhỏ: "Bố, con muốn đi tìm mẹ".
"Được!"
"Mẹ đang ở đâu?"
Yên Nhi chỉ vào đường.
Liếc nhìn cậu em họ xa này một cái, Hoàng Thiên Hổ lạnh lùng nói: “Cậu thấy tôi rất lợi hại đúng không?"
Hoàng Đào gật đầu: "Anh là bá chủ thành phố Thiên Hải cơ mà!"
"Nhưng ở trước mặt người đó, ngay cả tư cách xách giày tôi còn không có".
Ông ta chỉ vào bóng lưng đã rời đi của Hạng Tư Thành: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì đã không làm chuyện gì quá đáng. Nếu như đứa bé đó bị thương ở đâu thì toàn bộ thành phố Thiên Hải này sẽ bị chôn vùi trong cơn tức giận của người đàn ông đó".
Lúc này, tại cửa phòng đã bị khóa của Vân Tịnh Nhã, có hai người đàn ông đang dựa vào tường lắng