Ánh mắt lạnh lùng của Hạng Tư Thành nhìn chằm chằm vào hắn ta, giống như một thợ săn tàn khốc nhìn chằm chằm vào con mồi và sắp biến nó thành xác chết.
Hà Thiên Long hoàn toàn không sợ, thậm chí còn cười gằn: “Nhìn ánh mắt của mày kia, không phục à?”
Sau đó hắn ta chỉ vào một bàn cược cách đó không xa: “Cậu đây cho mày một cơ hội, chơi một ván, nếu cậu đây thắng, người phụ nữ này cùng sợi dây chuyền sẽ thuộc về cậu đây!"
Tống Chí Đông là người giàu nhất ở Thiên Hải, thuộc nhóm người ít ỏi đứng trên đỉnh của Thiên Hải, mà ông ấy và Hắc Ngũ gia không vừa mắt với nhau, đành phải tìm anh tới thay ông ấy tham dự phiên đấu giá lần này. Cũng có nghĩa là, thực lực của Hắc Ngũ gia ở Thiên Hải không hề thua kém Tống Chí Đông.
Còn chàng thanh niên khá trẻ tuổi này dám gọi ông ta là Hắc Ngũ gia ngay trong địa bàn của ông ta. Với cách xưng hô không hề tôn trọng này, nếu không phải hắn ta ngông cuồng đến mất não thì có nghĩa là thế lực sau lưng hắn ta lớn mạnh đến nỗi kể cả khi tiếng gọi “Hắc Ngũ gia” này lọt vào tai Hắc Ngũ gia, Hắc Ngũ gia cũng không dám làm gì hắn ta!
Hạng Tư Thành hờ hững hỏi: “Em nghĩ rằng, nếu chúng ta muốn đi, hắn ta sẽ dễ dàng thả cho chúng ta đi sao?”
Hà Thiên Long cười hề hề một tiếng rồi nhìn về phía Vân Tịnh Nhã: “Người đẹp, trông em xinh xắn ngon nghẻ thế này, chi bằng tính tới chuyện đi theo anh đây, được không nè?"
Ánh mắt Hạng Tư Thành lạnh đi: “Nói thử xem, anh muốn cá cược thế nào”.
Trong đôi mắt của Hà Thiên Long đột nhiên lóe lên vẻ hứng thú.
“Chúng ta chơi trò đơn giản nhất, đổ xúc xắc!”
“Nếu tôi đến được nơi này, làm sao mà thiếu tiền được?”
“Ha ha... được! Lát nữa đừng thua mất quần luôn nhé!”
“Sao hả? Hối hận à?”
“Nếu đã cá cược thì tất nhiên phải đặt điều kiện trước, anh đã nói ra điều kiện rồi, thế nếu tôi thắng thì sao, anh sẽ thế nào?”
“Đơn giản lắm! Nếu tôi thắng, anh sẽ phải lột hết quần áo, trần truồng chạy một vòng quanh nơi này!”
“Được! Cứ quyết định như thế đi!”
Cô gái õng ẹo ở bên cạnh cũng không khỏi hừ nhẹ một tiếng, ngạo mạn nói: “Thằng nhãi này, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn nhận thua đi, cậu chủ Hà của chúng tôi là cháu trai của vua cờ bạc thành phố Vịnh đấy, hàng trăm năm nay, nhà họ Hà chính là hậu duệ có thiên phú nhất!”
Hạng Tư Thành bỗng chốc bừng tỉnh, chẳng trách người đàn ông này kiêu ngạo thế. Nhà họ Hà ở thành phố Vịnh phát tài nhờ cờ bạc, kế thừa và phát