Trời đã tờ mờ sáng, nhưng trong biệt thự nhà họ Tống vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Vô số ánh đèn pha chiếu sáng một góc sân.
Tất cả mọi người trong nhà họ Tống, thậm chí là những người đàn ông với thân hình lực lưỡng cũng không nhịn được run rẩy.
Bọn họ bị giam ở đây suốt cả một buổi tối, hứng gió đêm lạnh lẽo đến tận lúc này.
Hà Diễm Chi - người vô cùng kiêu căng lúc trước, cứ run rẩy cả người.
Cả đêm không được uống một ngụm nước, nếu không có hai người giúp việc dìu thì có lẽ bà ta còn không đứng vững.
Tống Chiến đứng dưới bóng đêm, gió lạnh khiến bộ râu của ông ta rối bời, vẻ mặt vô cùng phức tạp, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Đủ người hết chưa?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, phá vỡ sự bình tĩnh.
Tống Chiến rùng mình một cái, ông ta quay đầu lại, nhìn người vừa xuất hiện bằng ánh mắt phức tạp.
Hạng Tư Thành dìu Vân Tịnh Nhã đi tới.
Cấp dưới đã chuẩn bị sẵn một chiếc sô pha mềm mại, anh dìu Vân Tịnh Nhã tới sô pha, lạnh lùng liếc nhìn một cái.
Lúc này, Liệt Long bước tới: “Thưa thiếu soái, ngoại trừ cậu chủ Tống Thanh Trúc, ba mươi hai người nhà họ Tống đều đã bị đưa tới đây”.
Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi, mang theo sự trào phúng: “Gia chủ Tống đi chơi mà cũng dẫn nhiều người như thế đi cùng, chậc chậc, không hổ là dòng dõi hoàng triều, đúng là phô trương thật!”
Sau đó, ánh mắt của anh ngưng tụ lại, mang theo tia sáng lạnh rợn người: “Gia chủ Tống, ông không định nói gì với bản thiếu soái sao?”
Tống Chiến hừ lạnh nói: “Đang nằm trong tay người ta, lão đây không còn gì để nói”.
Hạng Tư Thành gật đầu: “Được, ông không nói, vậy thì tìm người khác nói thay ông vậy”.
Sau đó, Hạng Tư Thành vẫy tay một cái, mấy bác sĩ run rẩy bước ra, anh thản nhiên nói: “Các ông đều là bác sĩ nổi tiếng trong thành phố Tô Hàng, đồng thời cũng là người chữa trị trực tiếp cho Tống Thanh Trúc, anh ta bị thương thế nào thì các ông thừa biết rồi đó”.
“Nói qua một lượt đi”.
Một bác sĩ khá lớn tuổi cắn răng nói: “Cậu chủ Tống bị thương chủ yếu ở phần bụng, do hung khí sắc bén đâm bị thương bằng một nhát, thậm chí còn bị thương đến nội tạng, vậy nên mới gây ra tình trạng mất máu quá nhiều.
May mà lúc ấy được cứu chữa kịp thời, nếu không sẽ cực kỳ nguy hiểm”.
Hạng Tư Thành đánh mắt nhìn sang: “Đâm bị thương bằng một nhát?”
Bác gật đầu khẳng định: “Đúng thế, bề mặt vết thương rất gọn gàng, có thể kết luận là bị thương sau một nhát đâm”.
“Nếu chỉ đâm một nhát mà khiến người ta bị thương đến mức ấy thì hung thủ phải là người như thế nào?”
“Lúc còn trẻ tôi từng làm pháp y mấy năm, hung thủ dùng lực như vậy thì ít nhất phải đến hàng trăm cân, hơn nữa còn phải quen thuộc với cấu tạo cơ thể người thì mới gây ra được vết thương ấy”.
Nghe những gì bác sĩ nói, Tống Chiến run rẩy cả người.
Vân Tịnh Nhã chỉ là một cô gái yếu đuối, chưa chắc đã cầm nổi một thanh đao, huống chi là đâm một nhát hàng trăm cân.
Còn chuyện có đồng bọn ấy hả?
Ha ha, vợ thiếu soái mà muốn hành hung thì có cần đích thân làm không?
Ánh mắt của Hạng Tư Thành trở nên âm u, anh bỗng mở miệng nói: “Vừa rồi ông nói là Tống Thanh Trúc bị mất máu quá nhiều?” “Đúng thế, nếu không nhờ ai đó dùng quần áo băng bó vết thương lại, làm giảm tốc độ xuất huyết trên diện rộng thì e rằng cậu chủ Tống sẽ không thể cầm cự được đến khi chúng tôi tới!”
“Ha ha…”
Hạng Tư Thành đột nhiên cười thật to, đồng thời cũng rất thê lương.
Bất chợt, ánh mắt