Lúc đó, Hạng Tư Thành vừa được phong làm thiếu soái, nhưng muốn ngồi vững vị trí thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, đầu tiên phải có thực lực!
Để tăng cường thực lực, anh tìm kiếm võ học khắp thiên hạ, ban đầu thôn Sói ẩn nấp trong núi hoang không bắt mắt này, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua!
Sát thủ thiên hạ nhiều vô kể, nhưng danh tiếng của Quần Lang vang khắp thiên hạ, không phải mỗi sát thủ đều xứng đáng gia nhập Quần Lang, mà muốn gia nhập Quần Lang, thử thách đầu tiên, là trong vòng một tiếng, phải giết chết chín con sói hoang!
Sói hoang vốn hung dữ, mà sói hoang trong rừng sói hoang là hung dữ nhất, lại thêm sói là động vật sống theo bầy đàn, vì vậy rất khó săn giết từng con, về cơ bản chỉ cần gặp được, thì là gặp cả một bầy sói.
từ Ban đầu, vì muốn gia nhập Quần Lang, đương nhiên Hạng Tư Thành cũng tham gia thử thách này, khi tìm kiếm mục tiêu trong rừng sói hoang, lại gặp được một cảnh hiếm có và kỳ lạ.
Một bầy sói hoang, bao vây một con sói trắng, trên người sói trắng đầy máu tươi, nằm dưới đất, một lỗ máu lớn ở cổ họng, xem ra sắp không cầm cự được nữa, còn bên cạnh sói trắng, một con sói trắng nhỏ như con chó con, tuy toàn thân run lên vì sợ hãi, nhưng đối diện với bầy sói hoang bao vây, vẫn kiên định đứng canh bên cạnh sói trắng, gầm gừ nhẹ, không hề lùi lại.
Có lẽ, anh động lòng trắc ẩn, cũng có thể chỉ là vô tình, Hạng Tư Thành xông vào bầy sói, trong cuộc chiến đẫm máu, chém giết mười mấy con sói hoang, bảo vệ sói con, vốn dĩ, anh cũng không để ý, đúng lúc định bỏ đi, ống quần anh bị giật lại, quay đầu nhìn, sói trắng nhỏ cắn ống quần của anh, gầm gừ nhẹ, ánh mắt nhìn về phía sói trắng nằm dưới đất.
Hạng Tư Thành quay đầu lại, cúi đầu kiểm tra tình hình của sói trắng, sau đó, lắc đầu với sói con: “Con sói này là mẹ của mày à?”
“Nó không ổn rồi”.
Sói trắng nhỏ như có linh tính, dường như nghe hiểu lời anh nói, buông ống quần của Hạng Tư Thành ra, không rên rỉ, đi đến một chỗ đất mềm, vụng về dùng móng vuốt nhỏ bắt đầu cào mặt đất.
“Lẽ nào, nó muốn chôn mẹ của nó sao?”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Hạng Tư Thành ngẩn người, tuy nói vạn vật có linh tính, nhưng sói trắng có linh tính, vẫn lần đầu tiên anh thấy.
Hạng Tư Thành nghĩ đến mẹ của mình, có lẽ, cũng có cùng nỗi lòng, anh đứng lên, đi đến bên cạnh sói trắng nhỏ, thở dài: “Thôi, gặp gỡ là cái duyên, để tao giúp mày nhé!”
Rất nhanh, với sự giúp đỡ của Hạng Tư Thành, sói trắng được chôn vào trong hố, sau đó Hạng Tư Thành chém mấy cái đầu sói, vẫy tay với sói trắng nhỏ: “Tạm biệt, cậu bé!”
Sói trắng nhỏ rú lên một tiếng, đuổi theo, nhanh nhẹn trèo lên vai Hạng Tư Thành theo ống quần của anh.
“Mày muốn đi theo tao?”
Hạng Tư Thành ngạc nhiên nói.
Sói trắng nhỏ gật đầu.
Hạng Tư Thành cười khổ một tiếng, nhấc sói trắng nhỏ xuống như nhấc một con gà: “Mày không theo tao được”.
Vừa quay người, sói trắng nhỏ lại nhanh nhẹn trèo lên, cứ như vậy mấy lần, Hạng Tư Thành đặt nó xuống đất, vô cùng trịnh trọng nói với nó: “Bên cạnh tao, không cần kẻ yếu đuối”.
“Bây giờ mày không có tư cách đi theo tao!”
“Đợi một ngày mày lớn mạnh, mới có tư cách đi theo tao!”
“Hiểu không?”
Lần này,