“Đại ca ơi! Anh còn thừa chiếc xe nào không cho em mượn một cái?”
Tống Chí Đông cười nói: “Người anh em, cậu nói câu này có phải là tát vào mặt anh không? Hai anh em ta, đồ của anh chẳng phải cũng là đồ của cậu sao?”
Cúp điện thoại, Hạng Tư Thành ngẫm nghĩ một chút. Nếu như chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho con gái thì không thể thiếu khoản đi ngân hàng rút tiền. Vừa hay chuyến đi này một công đôi việc.
Trong lúc anh đang yên lặng chờ đợi thì một cô gái mặc đồng phục ngân hàng bước lại.
Cô gái với body đẹp, chân đi giày cao gót, chỉ có điều trên khuôn mặt thanh tú đó có nét gì đó khá cứng nhắc.
“Tôi muốn rút tiền”, Hạng Tư Thành thản nhiên nói.
“Máy rút tiền hạn chế về số tiền rút nên tôi muốn rút ở quầy”, Hạng Tư Thành nói với vẻ bình tĩnh.
Anh cũng rút số thứ tự như mọi người thì dựa vào đâu phải nhường cho người khác?
Nếu như muốn rút nhiều tiền thì chỉ có thể đến quầy rút. Chỉ có điều… Cao Tịnh nhìn Hạng Tư Thành một lượt, ăn mặc quần áo thì bình thường, vừa nhìn đã biết là đồ vỉa hè. Khắp người đều không đeo bất kỳ phụ kiện nào, đúng là khiến cô ta không thể nào nghĩ anh là người có tiền.
“Vậy tại sao họ có thể rút tiền ở quầy?”, Hạng Tư Thành chỉ vào người đang rút tiền kia, nói.
Hạng Tư Thành có chút nghi hoặc chớp chớp mắt một cái. Một triệu là số tiền lớn sao?
“Thôi, tôi không rút tiền ở quầy nữa”, Hạng Tư Thành cảm thấy, nếu như đám người này coi một triệu tệ là số tiền lớn thì hiệu suất công việc của họ rất đáng nghi ngờ.
Lúc này, Cao Tịnh tưởng rằng đã đuổi được Hạng Tư Thành nên cười lạnh nói: “Phí thời gian”.
“Đúng thế, đúng là lãng phí thời gian thật. Tôi đi gặp Tống Hàng, chủ quản của các người vậy”, Hạng Tư Thành thản nhiên nói.
“Nếu không thì sao, nếu không thì phải gọi là gì? Lão già Tống à?”, Hạng Tư Thành nói với dáng vẻ nghiêm túc. Có thể đảm nhận chức vụ chủ tịch ngân hàng Thiên Hải thì chắc tuổi khá cao rồi.
Lúc này sắc mặt Cao Tịnh sầm lại, ánh mắt lạnh băng.
Hai bảo vệ nghe thấy vậy thì nhanh chóng chạy lại rồi đứng trước mặt Hạng Tư Thành, xem ra đúng là định gây chuyện thật.
Hạng Tư Thành lạnh lùng quét nhìn hai bảo vệ, toàn thân như toát ra sát khí.
Quả nhiên, hai bảo vệ này chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, dường như có con rắn độc đang nhìn nên họ đều không dám nhúc nhích.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, lập tức kéo hắn ra ngoài cho tôi”, Cao Tịnh cắn răng giậm chân, ngực phập phồng, quát lớn.
Bảo vệ không dám lên trước, toàn thân dường như cứng đơ lại.
Cao Tịnh tức đến nỗi mặt đỏ bừng, lông mày