Người đáng giận, cũng có chỗ đáng thương.
“Ông Mã, tới lượt ông nói rồi, cách đó là gì?”
Mã Bảo Quốc bình phục lại cảm xúc, cười nói: “Trong thành phố Bất Dạ có một gia tộc Trung y, tuy rằng không nổi tiếng bằng nhà họ Hoa hoặc nhà họ Tôn, nhưng cũng có xuất thân từ thế gia!”
Nguyệt Uyển Như ở bên cạnh suy tư, nói: “Hội trưởng Mã đang nói tới Khuyết Phong Thảo Đường ở phía tây thành phố Bất Dạ?"
Mã Bảo Quốc gật đầu: “Đúng thế”.
Nguyệt Uyển Như cười khổ: “Nhưng người của Khuyết Phong Thảo Đường khó mời lắm”.
Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã mới nghe tới cái tên này lần đầu tiên, Vân Tịnh Nhã tò mò hỏi: “Sao lại khó mời? Lẽ nào bọn họ đòi giá cao lắm à?”
“Hoàn toàn ngược lại, bọn họ không chỉ không đòi giá cao, mà có trả thêm bọn họ cũng không lấy”.
Hạng Tư Thành lập tức cảm thấy hứng thú.
Mặc dù bác sĩ coi chữa bệnh cứu người là chức trách của mình, nhưng bác sĩ cũng là người, cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình, nhất là trong xã hội ngày nay.
Chẳng lẽ còn có người sợ nhiều tiền sao?
Nguyệt Uyển Như tiếp lời: “Chủ nhân của Khuyết Phong Thảo Đường tên là Hoàng Phủ Đoan Chính, nghe nói là hậu duệ của Hoàng Phủ Mật, bậc thầy y học Đông Hán, y thuật cao siêu, sở trường là châm cứu”.
“Tính cách của Hoàng Phủ Đoan Chính rất quái gở, phía tây thành phố Bất Dạ là khu dân nghèo, đa phần là những công nhân từ bên ngoài tới làm việc, hoặc là nông dân nghèo túng.
Với y thuật của Hoàng Phủ Đoan Chính, tuy rằng không nói tới chuyện vang danh khắp nơi như Hoa Tam Chỉ, nhưng thừa sức mang lại một cuộc sống giàu sang phú quý cho gia đình”.
“Nhưng cuộc sống của người đó lại khá trầy trật, Khuyết Phong Thảo Đường là một tòa nhà mái bằng, vừa là nơi khám bệnh, vừa là nơi ở của cả gia đình, diện tích chỉ khoảng một trăm mét vuông”.
“Sao lại thế được? Cho dù là một phòng khám bình