Pằng!
Một tiếng động nhẹ vang lên, cơ thể Nguyệt Uyển Như run run, lồng ngực, một tia đỏ bắn ra!
Con ngươi của Hạng Tư Thành mở to, đỡ lấy cơ thể của Nguyệt Uyển Như, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Anh… anh Hạng, có tay súng, mau… mau đi đi!”
Hạng Tư Thành vội vàng kéo Vân Tịnh Nhã tìm chỗ trốn bên cạnh, sau đó khi thấy lồng ngực Nguyệt Uyển Như không ngừng chảy máu tươi.
Một luồng khí căm thù nổi lên từ người anh, khí thế vô biên cuốn không gian, Nguyệt Uyển Như run run đưa tay ra, tóm lấy Hạng Tư Thành: “Anh Hạng mau đi đi!”
Hạng Tư Thành cắn răng, bế Nguyệt Uyển Như lên: “Cô Nguyệt, cố lên!”
“Nhã Nhã, theo sát anh, chúng ta mau rời khỏi đây!”
Họ chạy điên cuồng đến bệnh viện gần đó, trước nay Hạng Tư Thành chưa từng như vậy, đôi mắt giận dữ, gầm lên như sấm: “Người đâu! Mau cứu người!”
Lúc này Vân Tịnh Nhã cũng khóc hết nước mắt: “Hu hu, cô Nguyệt, cô phải cố lên, không sao đâu, cô sẽ không có việc gì đâu…”
Lúc này, bờ môi của Nguyệt Uyển Như cũng trở nên trắng nhợt, cô ta nhìn Hạng Tư Thành lo lắng bất an, đưa tay nhuốm đầy máu tươi, run run sờ bên má của anh, giọng nói thều thào: “Anh Hạng, có thể được anh ôm trong lòng, thật tốt…”
Các bác sĩ nhanh chóng vây đến, đưa Nguyệt Uyển Như vào phòng cấp cứu, Hạng Tư Thành dựa vào tường, nhắm mắt, lúc này, ngoại trừ việc cầu nguyện, còn có sự hối hận