"Chú em lợi hại thật đó, dễ dàng vượt qua nơi khó khăn nhất, quả nhiên nhân tài luôn bộc lộ từ khi còn trẻ".
Hạng Tư Thành ngầm cười lạnh, vẻ mặt lại rất thản nhiên, nói: "Ngôi mộ chính đã mở ra rồi, nếu Cửu gia có hứng thú thì có thể cử người vào thăm dò".
"Nhưng người đã khuất là trên hết, mong ông đừng quấy rầy bọn họ".
Cửu gia cười khà khà: "Chuyện đó không vội, tôi đã chuẩn bị tiệc để cám ơn sự giúp đỡ của hai người rồi".
"Tiệc thì không cần, chúng tôi còn chuyện quan trọng phải làm, không tiện ở lại lâu".
Nụ cười trên mặt Cửu gia dần dần biến mất.
Ông ta cứ thế nhìn Hạng Tư Thành, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: "Cậu trai trẻ, người khôn không nói chuyện mập mờ".
"Tôi cũng đã ngưỡng mộ hai thanh thần kiếm Can Tương, Mạc Tà từ lâu, không biết có thể lấy ra để tôi thưởng thức một lượt hay không?"
Nói như vậy, Vân Tịnh Nhã có chút không vui: “Lúc nãy chúng ta nói rõ rồi, chúng tôi xuống mộ, chỉ lấy hai thanh kiếm, những thứ còn lại đều không lấy, ông cũng đồng ý rồi, bây giờ sao có thể lật lọng như vậy?”
Cửu Gia bước lên phía trước đạp lên một ngôi mộ, trong đáy mắt hiện lên vẻ tĩnh mịch, chỉ thẳng vào Hạng Tư Thành: “Tôi chỉ xem thôi!”
“Sau khi xem xong, lập tức sẽ trả lại!”
“Ha ha…”
Hạng Tư Thành cười lên: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai cũng biết!”
“Đều đến nước này rồi, còn cần phải che giấu nữa sao?”
Cửu Gia ngây ra, lập tức lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Đáng tiếc, nếu cô cậu thành thực phối hợp, có lẽ còn có thể an toàn ra khỏi đây, chỉ có điều, bây giờ…”
Lão Bưu vừa phất tay, đám thuộc hạ liền bao vây lấy hai người Hạng Tư Thành!
“Ông dám giết người đoạt bảo vật?”