Nhìn thấy người tới, nụ cười trên khuôn mặt Nguyệt Uyển Như dần tắt, gật đầu lãnh đạm nói: “Khỏe hơn nhiều rồi!”
“Vậy thì tốt rồi! Anh đem đến cho em rất nhiều thuốc bổ, bây giờ em là bệnh nhân, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn!”
Khuôn mặt người đàn ông tràn đầy lo lắng, ánh mắt quét qua, lúc này mới nhìn thấy hai người trong phòng, nhíu mày: “Các người là ai?”
“Bọn họ là bạn của tôi”.
Người đàn ông liền mỉm cười, trước tiên hắn đi về phía Vân Tịnh Nhã, nhìn thấy dung mạo của cô, mắt liền sáng lên, một tia sáng màu bạc lóe qua, sau đó đưa tay ra, nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, tên tôi là Chu Bá Quang, là chồng sắp cưới của Uyển Như, xin hỏi có thể xưng hô như nào với cô?”
Vân Tịnh Nhã phớt lờ hắn, trái lại nhìn đến Nguyệt Uyển Như, dường như đang hỏi, chị có chồng sắp cưới từ khi nào vậy?
Chân mày Nguyệt Uyển Như nhướng lên, lạnh lùng nói: “Chu Bá Quang! Anh đừng có nói nhảm!”
“Tôi chưa từng đồng ý sẽ gả cho anh!”
Vẻ mặt Chu Bá Quang không hề gì: “Đó không phải là chuyện sớm muộn sao!”
“Lần trước nếu không phải trong nhà anh xảy ra chuyện, Uyển Như, bây giờ em đã trở thành vợ anh rồi!”
“Hừ! Anh chết tâm đi!”
“Tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài đi!”
“Mệt sao? Để anh xem, em có chỗ nào khó chịu không?”
Chu Bá Quang đang định vén chăn của Nguyệt Uyển Như lên, đột nhiên, bị một bàn tay giữ lại, quay đầu, nhìn đến ánh mắt lãnh đạm của Hạng