“Ồ, anh Nguyệt, đã lâu anh không đến rồi đấy!”
Một tiếng cười vui vẻ vang lên, Nguyệt Uyển Khung nhìn người đàn ông trung niên đi đến, nói nhỏ với Hạng Tư Thành: “Đây là giám đốc của sòng bạc này, được gọi là anh Minh”.
Anh ta nói xong, khuôn mặt nở nụ cười: “Anh Minh, thật hiếm khi người bận rộn như anh còn nhớ đến tôi!”
“Ôi, xem anh nói kìa, anh Nguyệt có thân phận thế nào chứ, cho dù tôi quên bố mẹ già cũng không thể quên khách quý như anh!”
Hạng Tư Thành nhìn bộ mặt như chó săn, nhưng con ngươi thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng của anh Minh, đủ chứng minh người trước mắt không phải là nhân vật đơn giản.
“Anh Nguyệt, vị này là?”
Anh Minh cũng chú ý đến Hạng Tư Thành bên cạnh anh ta, thắc mắc lên tiếng hỏi.
“Đây là bạn của tôi, hôm nay, tôi dẫn anh ấy đến đây chơi, thế nào, không hoan nghênh à?”
Anh Minh liền thu lại ánh mắt dò xét nhìn Hạng Tư Thành: “Xem anh nói kìa, vào cửa đều là khách, huống hồ là người mà anh Nguyệt đưa đến!”
“Muốn chơi gì, đích thân tôi đưa anh đi!”
Hình như Nguyệt Uyển Khung nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng thay đổi, sau đó lặng lẽ nhắc Hạng Tư Thành: “Này, anh có mang tiền không?”
“Hạng Tư Thành gật đầu: “Có mang!”
Nguyệt Uyển Khung thở phào: “He he, không ngờ, anh đúng là có