Nhìn góc nghiêng của Hạng Tư Thành, Vân Y Y bỗng cảm thấy khá là đẹp trai.
Cô ta không muốn biết tuổi của Hạng Tư Thành nữa, bất kể anh nhỏ hơn hay lớn hơn cô ta mấy tuổi, cô ta vẫn cam tâm tình nguyện gọi anh là “anh Hạng”.
Có đôi khi, tuổi tác không phải là thứ quan trọng nhất.
Bởi vì không phải ở trong nội thành nên cả con đường rất vắng vẻ, thế nên Hạng Tư Thành thích làm gì thì làm, tăng tốc lên mức cao nhất, chẳng mấy chốc đã tới núi rồi.
Tới nơi này, Hạng Tư Thành mới phát hiện ra khu vực sườn núi khá rầm rộ, mọi người xung quanh vào núi hái thuốc rồi sẽ mang tới đây.
Ở cổng còn có mấy chiếc xế hộp đắt tiền, hiển nhiên cũng tới để mua dược liệu.
Giá trị dược liệu ở những nơi như thế này rất cao, người mua chỉ cần những dược liệu cao cấp, nếu là người bình thường uống thuốc đông y thì chỉ cần tới cửa hàng bốc thuốc, cho nên không hẳn là đông như trẩy hội.
Đồ tốt, nhưng chưa chắc người đã đông, dù sao giá cả của nó cũng bày ra đó mà.
Hạng Tư Thành xuống xe rồi đi về phía cổng.
Vân Y Y đeo khẩu trang và kính râm vào để tránh người khác nhận ra mình, đi theo sau Hạng Tư Thành, tò mò xem xét khung cảnh trên núi.
Phong cảnh nên thơ, không khí trong lành, rất thích hợp sinh sống.
Không có mùi thuốc bay tới, ngược lại còn có mùi gì đó rất khó ngửi, khiến người ta buồn nôn.
Vân Y Y chun mũi lại, nhưng bởi vì đeo khẩu trang nên không ai chú ý tới.
Hạng Tư Thành thì khác, anh rất hài lòng, có đôi khi không cần vào trong hiệu thuốc, người mà có hiểu biết chỉ cần đứng ở cửa đã phân biệt ra mùi vị có phải loại tốt hay không, anh cảm thấy nơi này không phải