Hạng Tư Thành ngồi bên cạnh cô ta, chỗ ngồi của bọn họ nằm trong một góc, nếu không cẩn thận quan sát thì rất khó chú ý tới.
“Bây giờ cô có thể điều động được bao nhiêu tiền?”, Hạng Tư Thành nhỏ giọng hỏi.
Vân Y Y ngạc nhiên nhìn Hạng Tư Thành, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Tuy rằng mấy năm nay tôi kiếm được không ít tiền, nhưng đa số đều đầu tư hết rồi, hiện tại nhiều nhất chỉ có thể gom được một trăm triệu tiền mặt, anh có cần số tiền ấy không?”
Từng ấy tiền là đủ rồi, cũng coi như một khối tài sản lớn, đa số người bình thường cả đời này cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.
“Lát nữa có thể sẽ dùng tới, rời khỏi đây tôi sẽ trả cô”, Hạng Tư Thành nói.
Hiện tại trong thẻ của anh chỉ có mấy triệu, chưa biết chừng sẽ không đủ, nếu có sự trợ giúp của Vân Y Y thì anh sẽ tự tin hơn hẳn.
Sau khi rời khỏi đây, anh có thể vay tiền của Vân Tịnh Nhã trước, trả lại cho Vân Y Y.
Tuy rằng biết Vân Tịnh Nhã sẽ không để ý, nhưng anh không muốn tiêu tiền của phụ nữ, tương lai anh có thể kiếm lại được số tiền ấy.
Nghe vậy, Vân Y Y gật đầu, cũng không nói mấy lời khách khí kiểu không cần trả này kia.
Bọn họ mới biết nhau một ngày, chưa thân thiết đến mức ấy.
Vả lại, phụ nữ mà cho tiền đàn ông thì cứ thấy là lạ, cho dù cô ta không để ý, Hạng Tư Thành cũng sẽ không thoải mái.
Hiện tại cô ta đang muốn làm bạn với Hạng Tư Thành, không muốn để xảy ra bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng tới mối quan hệ của bọn họ.
Lúc này, ông Dương Viễn Sơn kia bỗng ngồi xuống, sau đó cầm điện thoại lên gửi tin nhắn, những người còn lại không biết ông ta đang làm gì.
Lâm Bạch Hạc là người từng trải, nhưng lúc này cũng hơi nghi hoặc.
Theo bản năng, ông ấy cho rằng Dương Viễn Sơn đang tìm người giúp đỡ, bản thân không nói được