Người đàn ông trung niên có vẻ mặt nho nhã, nhưng lại toát lên khí thế của người có địa vị cao. Khi ánh mắt của ông ta đảo qua, ngoài Hạng Tư Thành ra thì tất cả những người có mặt ở đây đều tỏ vẻ cung kính.
Người ấy không phải ai khác, mà chính là con trai của ông cụ Khúc, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Khúc - Khúc Thành.
Nhìn thấy Khúc Thành tới, Vương Trạch nịnh nọt bước tới: “Ông Khúc, là thế này…”
Hạng Tư Thành khẽ chau mày, anh lắc đầu: “Tôi không cần tiền”.
“Vậy cậu muốn cái gì?”
“Cậu nói cái gì?”
Ông ta là chủ một gia tộc lớn, cho dù là chủ thành phố gặp ông ta thì cũng phải tiếp đón đúng cấp bậc lễ nghĩa, chưa ai dám ăn nói xấc xược trước mặt ông ta bao giờ.
“Ông Khúc, ông đừng giận, cậu ta còn không có cả giấy phép hành nghề y thì lấy đâu ra năng lực để chữa cho bố ông”.
Khúc Thành hừ lạnh một tiếng, ông ta không nói gì nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của ông ta, Vương Trạch hằm hằm nói với Hạng Tư Thành: “Ông Khúc giận rồi, cậu vẫn định ỳ ra không chịu đi à?”
“Hối hận? Ha ha…”
“Hối hận vì không để cậu chữa bệnh sao?”
Hạng Tư Thành âm thầm lắc đầu, anh đang định xoay người đi thì một người bỗng bước tới trước mặt anh.
“Cậu trai trẻ, ông bạn già của tôi thế nào rồi?”
“Ông Hà!”
Nhìn thấy ông cụ ấy, Khúc Thành vội vàng bước tới, đồng thời kính cẩn chào hỏi.
Nhìn thấy biểu cảm khó coi của Hạng Tư Thành, Hà Trung Huân lên tiếng: “Cậu trai trẻ, cậu sao thế?”
Hạng Tư Thành nói thẳng: “Tôi nói mình biết y thuật, có thể cứu được ông cụ trong đó, bọn họ không tin, còn muốn đuổi tôi đi”.
Vương Trạch rối rít giải thích.
“Chuyện này…”
Cho dù biết thì người trong phòng phẫu thuật cũng là ông cụ Khúc, là ông bạn thân bao năm cuả mình, vào thời khắc sinh tử như thế này, ông ấy cũng không dám kết luận bừa.
Hạng Tư Thành trịnh trọng nhìn ông ấy: “Ông à, mong ông hãy tin tôi”.
Vương Trạch lập tức cười lạnh một tiếng: “Thằng ranh, nghe thấy chưa? Ở đây không có ai tin cậu đâu, cút đi mau lên!”
“Thôi được rồi!”
Đúng lúc anh đang chuẩn bị rời khỏi đó, cửa phòng phẫu thuật bỗng bật mở, một y tá vừa chạy xộc ra vừa hô hào: “Chuẩn bị nước và oxy mau lên! Thầy Đường sắp không trụ được nữa rồi!”
Mọi người nhìn theo hướng có tiếng nói, thấy thần y Đường Đỉnh Sơn đang đổ mồ hôi đầm đìa, bàn tay đang cầm kim bạc cứ run rẩy không ngừng, thân thể cũng hơi lung lay. Ông ấy thẫn thờ nhìn bệnh nhân trên giường.
Hạng Tư Thành liếc nhìn một