Ông Bố Thiếu Soái

539: Mất Hết Công Lực


trước sau


Vân Y Y thấy cảnh này liền trợn to mắt, dù thế nào cô ta cũng không ngờ Hạng Tư Thành năng lực còn cao hơn trời trong lòng cô ta lại bị người ta đánh bại bằng một chiêu.

Hạng Tư Thành lúc này đã đứng lên, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra trạng thái của anh không tốt, tổn thương tinh khí không ít.

Vân Y Y liền chặn trước mặt Hạng Tư Thành, không hề sợ hãi chặn người phụ nữ trung niên.

“Bà chính là người muốn ra tay với tôi phải không, được rồi, bây giờ chúng tôi biết chúng tôi không đấu được với bà, vì thế tôi quyết định chịu trói, bà cũng không cần lãng phí thời gian ra tay”, Vân Y Y nói
Người phụ nữ cười, nhưng nụ cười này giống như hiện lên trên khuôn mặt nữ quỷ, chỉ khiến người ta sợ hãi, tuyệt không cảm thấy chút ấm áp.

“Ừm, cũng chỉ vậy thôi, bố của cô còn giao cho cô con bài gì, có thể mang ra xem, nếu không, tôi phế bỏ người đàn ông này, cho cậu ta sau này đừng nói là ra tay, kể cả đi đường cũng cần người hầu hạ”, người phụ nữ lạnh giọng nói.

Vân Y Y do dự.

Cô ta nhớ đến lời bố của cô ta nói, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không được tiết lộ con bài cuối cùng, đã là con bài, đương nhiên phải giấu càng sâu càng tốt.


Bây giờ đã đến lúc vạn bất đắc dĩ chưa? Có lẽ nếu bố của cô ta ở đây, sẽ cảm thấy chưa đến mức đấy, nhưng với cô ta, đây là lúc vạn bất đắc dĩ, nếu Hạng Tư Thành xảy ra chuyện gì cô ta, e rằng cả đời cô ta cũng không ngủ ngon.

“Được, là bà nói đấy”, Vân Y Y nói, bắt đầu cởi áo ngoài của mình.

Lúc này trong lòng Hạng Tư Thành thấy vô cùng kỳ lạ, anh cảm thấy chỗ nào đó kỳ quái, cho dù người phụ nữ có mạnh thế nào, cũng không thể một chiêu đánh bại anh, chắc chắn là đã dùng thủ đoạn gì khác.

Từ lúc Dương Bình Xuyên xuất hiện, đã qua thời gian rất dài, tuy Dương Bình Xuyên không đồng ý với điều kiện của người thuê hắn, đối phó với Vân Y Y, nhưng từ góc độ khác, cũng coi như hắn thăm dò thành công.

Tuy hôm đó là ở trên tòa nhà năm mươi tầng, nhưng không chừng người phụ nữ trước mặt có thủ đoạn đặc biệt gì biết được quá trình sự việc.

Nghĩ vậy, đầu của anh bỗng xuất hiện một bóng người.

Chu Mẫn.

Thân phận của Chu Mẫn vô cùng đặc biệt, có thể nhận ra cô ta rất được Triệu Kỳ Phong coi trọng, từ ban đầu đến sự việc sau này, Chu Mẫn vẫn luôn tham gia.

Kể cả lần đầu tiên thuê công ty bảo an đó ra tay, cô ta không ở có hiện trường, nhưng cô ta cũng có thể biết quá trình sự việc thông qua Triệu Kỳ Phong, giao đấu với Dương Bình Xuyên thì càng không cần nói, dường như những người ở hiện trường, chỉ có cô ta có thể nhìn rõ nhất.

Vậy nên nhân lúc Vân Y Y cởi áo ngoài, anh bắt đầu kiểm tra cơ thể của mình.

Đến cảnh giới hiện tại của anh, nhìn vào bên trong là cách vô cùng đơn giản, dễ dàng làm được, khi khí tức vận chuyển đến đan điền, quả nhiên anh

phát hiện có chút không đúng.

Ở đan điền của anh, có một luồng khí lơ lửng, nhìn có vẻ không tổn hại gì, nhưng lại có thể ảnh hưởng đến thực lực của anh mà thần không biết quỷ không hay, vì liên tục bảy tám ngày không có ai giao đấu với anh, vì vậy anh không phát hiện ra điều này, thậm chí cả lúc ra tay vừa nãy.


Bỗng chốc, anh hiểu ra rất nhiều chuyện, tại sao người phụ nữ này có thể vào phòng mà anh không hề phát hiện ra, không phải thực lực của bà ta mạnh đến mức không thể phát giác, mà là thực lực của anh hiện tại bị giảm sút, có lẽ cũng bằng trình độ của Chu Mẫn, đừng nói là người phụ nữ này, kể cả Dương Bình Xuyên cũng có thể đánh bại anh bằng một chiêu.

Nhưng hạ độc thế nào?
Hạng Tư Thành lại suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thận những điểm không đúng mấy ngày nay.

Lúc này, Vân Y Y đã cởi chỉ còn lại áo hai dây màu đen, lộ ra thân hình hoàn hảo, bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài, có sức mê hoặc chí mạng.

Eo của cô ta rất nhỏ, bộ ngực không hề nhỏ chút nào.

Đến mức đó, cô ta cũng không cởi tiếp, mà ngẩng đầu nhìn cánh tay phải của mình, bên trên quấn một miếng chiếc khăn lụa.

Người phụ nữ đó cẩn thận nhìn thứ này, dường như đang nghĩ điều gì.

Hạng Tư Thành không chú ý đến mọi việc xảy ra thế giới bên ngoài, bỗng nhiên, mắt anh sáng lên.

Nước suối.

Mấy ngày nay, chỉ có nước suối là anh lấy từ chỗ Vân Tịnh Nhã, mà Chu Mẫn vẫn phụ trách bảo vệ Vân Tịnh Nhã, vì vậy tuyệt đối có đủ thời gian động tay chân với nước suối.


Vậy thuốc độc đó chắc chắn vô cùng bất phàm, vì hiệu quả của thuốc bôi mà anh chế tạo ra không bị ảnh hưởng, vì thế anh đoán là là do mình hít phải hơi nước trong quá trình đun sôi.

Nhưng thuốc như thế nào mới đạt đến hiệu quả như vậy?
Lúc này, đại não của anh bắt đầu hoạt động hết công suất, giống như máy tính siêu cấp vậy.

Tất cả sách y học mà anh từng đọc, lúc này, mỗi một chữ trên đó đều hiện qua trong đầu anh một cách rõ ràng.

Cuối cùng, anh tìm được ghi chép tương tự.

Có một loại nước thuốc tên là độc quỳ có công hiệu như vậy, độc quỳ, là một loại thực vật cẩm quỳ trên núi ngâm nước thuốc hơn mười năm, không bị ánh mặt trời chiếu qua, ban đầu có một thùng, cuối cùng đun chỉ còn một bát.

Độc quỳ không màu không mùi, hơn nữa không có độc tính với người bình thường, ngược lại uống vào còn vô cùng có lợi cho sức khỏe..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện