Con người trong hoàn cảnh tuyệt vọng mới có thể ép ra được toàn bộ tiềm lực của mình, bây giờ anh đang dùng cách này để ép bản thân, khiến tiềm lực trong cơ thể mình phát duy toàn bộ.
“Thế nào, Sách đại sư, có hài lòng với chiêu của tôi không?”, Hạng Tư Thành cười hi hi hỏi.
Lúc này, sắc mặt của Sách Thanh âm trầm đến đáng sợ, đối với ông ta, đối phó một võ giả cảnh giới Tiên Thiên lại có kết cục như vậy, đó chính là nỗi nhục lớn nhất.
Hạng Tư Thành hỏi cũng phải để ông ta trả lời, khi anh vừa nói ra, liền trực tiếp ra tay, nhanh chóng xông lên.
Bây giờ chính là lúc Sách Thanh yếu nhất, đương nhiên phải lấy mạng của ông ta nhân lúc ông ta bị bệnh.
Bây giờ anh đã có lĩnh ngộ sâu sắc với khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân, đương nhiên anh thể hiện ra càng thêm lớn mạnh.
Dường như trong chớp mắt, anh đã đến phía trước Sách Thanh, một đấm lại một đấm, Sách Thanh chỉ bị động hứng đòn.
Thực sự là tốc độ của anh quá nhanh, đối với võ giả, tốc độ tăng thêm một cấp là sự khác biệt như trời và đất.
“Mau đến hỗ trợ đi!”, Lư Thiên Phong vội hét lên.
Hắn ta vốn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì thì xảy ra chuyện như vậy, bây giờ hắn ta trố mắt ngẩn người, vì biểu hiện của Hạng Tư Thành thực sự vượt qua tưởng tượng của hắn ta.
Còn Sách Thanh thực sư rất đáng tiền, một khi ông ta bị thương, hắn ta sẽ bị tổn thất rất lớn.
Nhưng khi một đám người xông lên, Sách Thanh đã ngã xuống đất, miệng không thở ra hơi, hiển nhiên là bị thương nặng.
“Quả nhiên là Tông Sư giả, lại không chịu được một đòn như vậy”, Hạng Tư Thành nói nhẹ như mây gió.
Nghe vậy, Sách Thanh nằm dưới đất không nhịn được, phun ra máu tươi, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Những người còn lại nhìn nhau, Sách Thanh đã không thể đối phó Hạng Tư Thành, thì họ hợp lại có lẽ cũng không thể đối phó với Hạng Tư Thành.
Lần đầu tiên khuôn mặt Lư Thiên Phong hiện ra vẻ căng thẳng, vẻ hống hách bá đạo, tự tin ngông nghênh của hắn ta hoàn toàn dựa vào những thứ bên cạnh, chứ không phải bản thân hắn ta.
Khi đối diện với Hạng Tư Thành, tiền bạc sẽ không có tác dụng, vậy thì hiển nhiên Sách Thanh bên cạnh vô cùng quan trọng, vì mấy lần trước, hắn ta luôn cảm thấy Sách Thanh muốn phế bỏ Hạng Tư Thành vẫn dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn ta đã quên một điều quan trọng nhất, đó chính là con người sẽ trưởng thành.
Có lẽ hắn ta cũng không quên điều này, nhưng tốc độ trưởng thành thực lực của Hạng Tư Thành thực sự quá nhanh, khiến hắn ta không có đủ thời gian phản ứng.
“Thế nào, bây giờ cảm thấy tôi nói thì sẽ làm rồi chứ”, cuối cùng Hạng Tư Thành nhìn sang Lư Thiên Phong.
Vân Tịnh Nhã chạy đến bên cạnh Hạng Tư Thành, gọi lớn: “Tư Thành, anh thật lợi hại quá, em yêu anh chết mất!”
“Ở đây không phải chỗ tỏ tình”, Hạng Từ Thành nghiêm túc nói.
Khuôn mặt của Vân Tĩnh Nhã ửng đỏ: “Ai tỏ tình với anh? Không biết xấu hổ”.
Hai người tán tỉnh đưa tình, Lư Thiên Phong