Khúc Thành là gia chủ thế gia, nhìn qua là ông ta lập tức phát hiện ra điều bất thường, sắc mặt ông ta trầm xuống: “Tổng giám đốc Trương, chuyện này là sao?”
Thấy Khúc Thành quen biết với Hạng Tư Thành, sắc mặt của Trương Thành Hổ biến đổi hẳn.
Mặc dù hào môn chỉ thua kém thế gia một bậc, nhưng đứng trước mặt thế gia, cái gọi là hào môn chẳng đáng là gì.
“Ông Khúc, ông quen chú em đây à?”
Cách xưng hô của Trương Thành Hổ cũng trở nên khách khí.
Trương Thành Hổ lập tức trợn tròn mắt, anh ta không ngờ là địa vị của Hạng Tư Thành lại cao đến thế.
“Cậu Hạng, anh nhất thời hồ đồ nên mới mạo phạm đến cậu, không nhận ra người một nhà, tất cả là do ông anh này sai, cậu tuyệt đối đừng để trong lòng nhé!”
Người nhà họ Thạch ngạc nhiên đến mức suýt thì rớt cả cằm, ai cũng hoài nghi là mình bị hoa mắt.
Vân Tịnh Nhã thì mở to đôi mắt vì không thể tin nổi. Phải biết rằng với thân phận của Trương Thành Hổ, ngay cả tổng giám đốc Tịch Thiên Mộ của tập đoàn Mộ Tư cũng phải tiếp đón tử tế.
Hạng Tư Thành chớp mắt, cười nói: “Vừa rồi tôi cũng nói rồi mà, chưa ăn no nên tôi mới bực bội, nhưng chỉ cần cho tôi ăn no thì tất cả đều là chuyện nhỏ”.
“Quản lý! Dọn một phòng riêng cho người anh em này của tôi, bưng món ăn đắt nhất, ngon nhất của Thiên Lan Các lên!”
“Còn nữa, mang cả chai Lafite tám trăm ngàn mà tôi gửi ở chỗ các ông lần trước tới cho cậu ấy! Từ nay về sau, chỉ cần cậu Hạng tới ăn cơm ở Thiên Lan Các thì đều như tôi tới, tôi sẽ chịu mọi phí tổn!”
“Cám ơn gia chủ Trương, Nhã Nhã, chúng ta đi thôi, về ăn cơm”.
Lúc này, Trương Thành Hổ lập tức chỉ vào Thạch Diễn Long: “Cậu là giám đốc tập đoàn Phong Long đúng không? Ngày mai tới bộ phận nhân sự làm thủ tục, thăng lên chức phó tổng giám đốc!”
Vừa rồi còn lo lắng sợ sệt, bây giờ lại có một niềm vui bất ngờ ập vào đầu, Thạch Diễn Long cảm thấy hơi thở của mình hơi dồn dập, anh ta kích động cúi đầu: “Cám ơn gia chủ Trương! Cám ơn gia chủ Trương!”
Lúc này, Hạng Tư Thành bỗng xoay người lại, nhìn Trương Thành Hổ và cười nói: “Gia chủ Trương, theo tôi thấy với năng lực của anh Thạch đây, chỉ làm phó tổng giám đốc thì tiếc quá, chi bằng cho anh ta làm tổng giám đốc luôn đi!”
Hạng Tư Thành cười ha ha: “Bạn? Đương nhiên là bạn rồi”.
“Vừa rồi anh Thạch còn định giúp tôi tìm công việc cho heo ăn cơ mà!”
Trương Thành Hổ thay đổi sắc mặt, nhìn Thạch Diễn Long rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Thạch tài giỏi quá rồi, định sắp xếp cho người anh em của thằng Trương này đi nuôi heo cơ đấy, cái tập đoàn Phong Long nhỏ bé nào chứa nổi nhân tài như cậu!”
Thạch Diễn Long không thể giữ nổi bình tĩnh: “Gia chủ Trương, không, không phải như thế đâu!”
Hạng Tư Thành xòe tay ra: “Loại phế vật còn chẳng xứng đi bốc gạch như tôi làm gì có tư cách gì mà nói đỡ cho anh Thạch?”
Lúc này, Khúc Thành cũng sầm mặt bước tới: “Để khách quý của nhà họ Khúc chúng tôi đi nuôi heo, đúng là cái gì cũng dám nói!”
Sắc mặt của Thạch Diễn Tĩnh vô cùng khó coi, cô ta không nhịn được chất vấn: “Với năng lực của anh trai tôi, không làm ở tập đoàn Phong Long của anh thì vẫn có rất nhiều công ty trả lương cao cho anh ấy. Ông nghĩ mình là ai mà đòi ra lệnh cho tất cả các công ty trong tỉnh Lỗ?”
Trương Thành Hổ nhìn cô ta như nhìn một kẻ thiểu năng: “Ông ấy là gia chủ của nhà họ Khúc - một trong bốn thế gia lớn của tỉnh Lỗ. Ở tỉnh Lỗ, đừng nói là không một công ty nào dám nhận các người, cho dù các người đi ăn xin ven đường thì cũng không có người dám bố thí cho các người một đồng một cắc nào!”
Ba người như nghe thấy tiếng sét đánh bên tai.
Ông ta là gia chủ của thế gia?
Trương Thành Hổ nhìn Thạch Diễn Long với vẻ