“Ngoài Vân Tịnh Nhã thì còn hai người nữa, một người là Nguyệt Uyển Như của nhà họ Nguyệt ở Bất Dạ, người còn lại là ngôi sao nổi tiếng Vân Y Y”, cô ta nói tiếp.
“Ngôi sao nổi tiếng?”
“Vân Y Y?”
Mắt của rất nhiều người sáng rực lên, cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Nếu là Vân Y Y thật thì dù phải chết cũng đáng.
“Đừng nghĩ lung tung, mặc dù năng lực của chúng ta thừa sức bắt cóc Vân Y Y, nhưng cô ta quá nổi tiếng, nếu thật sự làm ra chuyện như thế thì ngay ngày hôm sau, tất cả chúng ta đều sẽ tiêu đời”.
“Vậy nên mục tiêu của chúng ta là Nguyệt Uyển Như, mặc dù cô ta không nổi bằng Vân Y Y, nhưng cũng đẹp chẳng kém”.
Rắn Hổ Mang nói tiếp.
Biết mục tiêu không phải Vân Y Y, mấy người kia hơi thất vọng.
Đã đẹp tới một mức độ nhất định thì cũng không khác gì nhau, điểm khác biệt là sự tô điểm về phương diện khác.
Năm đó mộ của Từ Khê bị đào lên, có kẻ không nhịn được “làm việc”, chứng tỏ thân phận, địa vị và tiếng tăm có sức ảnh hưởng lớn thế nào.
Nhưng cho dù không phải là Vân Y Y, đẹp ngang Vân Y Y cũng được.
“Vậy tôi sẽ tuyên bố kế hoạch tiếp theo.
Chúng ta chia ra hai nhóm, một nhóm phụ trách theo dõi Vân Tịnh Nhã, khiến Hạng Tư Thành phải đi theo bảo vệ cô ta, nhóm còn lại ra tay với Nguyệt Uyển Như”, Rắn Hổ Mang lớn tiếng tuyên bố.
Đang ở trên núi, gió thổi quần áo bay phất phơ.
Đúng lúc này, cô ta phát hiện ra, không biết từ lúc nào mà đằng trước kính viễn vọng xuất hiện một người.
Người đó mặc quần áo thể thao, đi giày thể thao, cái đầu trọc lốc, ánh đèn trên đỉnh núi chiếu vào, trông cứ như một ngọn đèn thứ hai, vậy nên rất khó phát hiện.
Người đó chính là Hạng Tư Thành.
Lúc ở bờ hồ, anh đã đoán ra rằng có thể trên núi có người, vậy nên đưa Vân Tịnh Nhã và nữ sinh cấp ba tới chỗ của Mạnh Tử Ngâm là anh lập tức tới đây.
Đến chân núi, anh không lựa chọn con đường dễ đi nhất, mà là thi triển khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân để leo lên vách núi dốc đứng.
Mỗi một chữ mà những kẻ này nói đều lọt vào tai anh.
Lúc ở trên đường anh còn tự hỏi, nếu bọn chúng ở trên núi thật thì phải làm sao, nhưng bây giờ xem ra, anh không cần suy xét đến lựa chọn nào khác nữa.
Ngày đó Nguyệt Uyển Như đỡ súng cho anh, anh vẫn luôn khắc ghi ơn huệ ấy.
Bất luận kẻ nào dám động tới Nguyệt Uyển Như thì đều phải trả giá đắt.
“Hạng Tư Thành?”
“Thằng ranh, mày còn dám xuất hiện ở đây?”
Lúc này, những người còn lại cũng phát hiện ra Hạng Tư Thành, ai nấy đều phẫn nộ.
Hại bọn họ chui rúc trên núi mấy ngày liền, cuối cùng nhiệm vụ thất bại, thế mà Hạng Tư Thành còn dám đứng