Rắn Hổ Mang đến từ một thế lực ở nước ngoài, thế lực của cô ta đã trả cái giá rất lớn để có được tình báo này, chuẩn bị chu đáo cẩn thận đến thành phố Thiên Hải định đánh lớn một trận, muốn mang hai người về thái miếng nghiên cứu.
Nhưng vì thực lực của Hạng Tư Thành lớn mạnh quá nhanh, vì vậy, cho dù họ có kinh nghiệm phong phú, cuối cùng kế hoạch cũng không thành công.
Theo lời khai của Rắn Hổ Mang, ban đầu hình như là có ba thế lực có được thông tin này và tỏ ra vô cùng hứng thú, họ là thế lực yếu nhất trong đó.
Vì một vài ân oán trước đây, ba bên quyết định lần lượt ra tay, nếu thất bại thì đừng nghĩ cạnh tranh.
Tuy kiếm Can Tương Mạc Tà quan trọng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong của họ, vì hiệp ước giữa các bên vẫn có hiệu lực.
Sau khi Hạng Tư Thành biết những điều này, thần sắc nghiêm trọng, không ngờ lại còn có hai thế lực đang đợi phía sau.
Anh nghĩ lại sự việc ban đầu, thực sự là có không ít người biết họ đi vào mộ, trong đó người đáng nghi nhất là ông chủ lớn đó, cũng là người cho thuốc cứu Nguyệt Uyển Như.
Vì người đó làm việc thực sự rất cổ quái.
“Có phải anh đang lo lắng điều gì không?”, Mạnh Tử Ngâm bỗng hỏi.
Cô ta không đợi Hạng Tư Thành trả lời, tiếp tục nói: “Thực ra tôi thấy hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng, với hiểu biết của tôi về ngành của các anh, thực lực của anh tuyệt đối là đỉnh cao, ngoại trừ những Tông Sư cường mạnh đó, trên thế giới không có mấy người có thể uy hiếp đến anh”.
“Vì vậy ngoại trừ tình huống không cần thiết, tuyệt đại đa số người sau khi hiểu thực lực của anh, đều sẽ kết bạn với anh, những người đó cho dù thực sự có suy nghĩ gì, cũng không thể nào dễ dàng ra tay”.
“Họ cũng sợ báo thù”.
Hạng Tư Thành bỗng bật cười.
Đúng là như vậy, bây giờ anh thực sự bị ràng buộc, thực ra với thực lực của anh, kể cả là những Tông Sư đó cũng sẽ không ra tay với anh nếu không cần thiết, vì không ai muốn đắc tội với người có thiên phú như anh.
Hạng Tư Thành vô cùng tin tưởng điều này.
Thế mạnh lớn nhất của anh không phải là năng lực bảo vệ người khác, mà là sức phá hoại mạnh mẽ sau khi mất kiểm soát cảm xúc.
Không có thế lực nào muốn động vào người như anh, khiến mình rơi vào nguy hiểm mọi lúc mọi nơi, trừ phi là kiểu kẻ chân trần không sợ kẻ đi giày, mới có thể chấp nhận nguy hiểm.
Sở dĩ cục diện của anh hiện này rất bị động, hoàn toàn là vì anh làm người quá khiêm tốn.
Nếu người khác không biết thực lực của anh, thì sao có thể sợ anh?
Anh liền có suy nghĩ, đã đến bước này, sau này anh hành sự không cần phải khiêm tốn, thậm chí ngay cả y thuật cũng có thể đánh trống