Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, hiện tại anh đang muốn dùng thực lực của bản thân để nâng cao danh tiếng, cho dù tên tuổi của anh tỏa sáng chỉ loanh quanh trong phạm vi giới hạn, nhưng đến lúc đó rất nhiều người có chút năng lực nghe đến tên của anh, sẽ tự mình biết mình, không dám tùy tiện đến tìm phiền phức, có thể bớt rất nhiều việc cho anh.
Hơn nữa anh cũng vô cùng tò mò về thông tin ít ỏi mà Giang Bách Thần tiết lộ, còn liên quan đến ân oán cách đây mấy chục năm, hẳn là có liên quan đến thứ lưu truyền lại cách đây một ngàn năm.
Việc như này, không tham gia một chút thì thật có lỗi với bản thân.
Trên khuôn mặt Giang Bách Thần cũng lộ ra nét tươi cười vui vẻ: “Hy vọng đến lúc đó cậu Hạng có thể phát huy được sức mạnh thần kỳ, để đám tép riu kia được thấy sức mạnh thực sự của Hoa Hạ chúng ta có phong thái như thế nào”.
Vân Tịnh Nhã vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở bên cạnh lắng nghe, tâm tình lúc này cũng vô cùng tốt.
“Tất nhiên rồi, người bình thường sao có thể so với Tư Thành, ánh mắt của anh Giang rất tốt”, trên mặt Vân Tịnh Nhã dạt dào ý cười.
“Thực ra việc này đã bắt đầu chuẩn bị từ hơn hai mươi năm trước rồi, khi đó đã chọn ra tổng cộng năm đứa trẻ để toàn lực bồi dưỡng, nhưng có hai người trong số đó mặc dù thực lực đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng năng lực giao đấu thực tế quá kém, vì vậy bị loại bỏ”.
“Cứ tưởng rằng ba đứa còn lại cũng đã đủ rồi, nhưng không ngờ khoảng thời gian trước người mạnh nhất lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần tĩnh dưỡng một năm, trong khoảng thời gian này nếu động đến võ công thân thể sẽ bị tổn hại nằm liệt giường”.
Với sự đồng ý của Hạng Tư Thành, anh hiển nhiên đã trở thành “người của mình” tạm thời trong lòng Gianh Bách Thần.
“Thế mới nói việc này khá nguy hiểm, người của các anh bồi dưỡng bình thường tuyệt đối sẽ không để lộ ra, nhưng rõ ràng người mạnh nhất trong đó lại xảy ra việc ngoài ý muốn”, Hạng Tư Thành ngay lập tức nắm bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, mặc dù trong năm người được bồi dưỡng có hai người không có tác dụng gì, nhưng bản thân bọn họ đều không biết, nghĩ rằng bọn họ cũng là một trong số đó, cũng đặc biệt dùng bọn họ để che mắt mọi người, nhưng cuối cùng lại xảy ra việc như vậy, nên chúng tôi cũng không thể không đi tìm người ngoài giúp đỡ”, Giang Bách Thần cũng rất thản nhiên nói.
Hạng Tư Thành đoán người trong miệng anh ta chính là Dương Bình Xuyên, mặc dù cảnh giới không tệ, nhưng thực lực so với anh kém xa rất nhiều.
Điều này giống như một vận động viên quyền anh cùng chiều cao cân nặng, nhìn thì thấy không khác nhau lắm, nhưng trong đó cũng không ít người ở bên trong thừa nước đục thả câu.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tám giờ sáng ba ngày sau, cậu đến nơi này là được, đến lúc đó cô Vân Tịnh Nhã cũng có thể đi cùng, chúng tôi sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho cô ấy”, Giang Bách Thần nói xong, đưa một tờ giấy cho Hạng Tư Thành, bên trên viết một địa điểm.
“Đến hôm đó nhất định sẽ đến đúng giờ”.
Hiện tại đã đồng ý, đương nhiên sẽ không có suy nghĩ khác, hơn nữa đối phương cũng rất hiểu anh, biết anh còn cần bảo vệ Vân