Lúc này, Giang Bách Thần đi lên sân khấu phía trước đại sảnh, dùng tay vỗ micro nói: “Kính thưa các vị khách quý và các vị anh hùng hảo hán, rất cảm ơn mọi người có thể đến đây như đã hẹn, tại đây, chúng tôi muốn tổ chức một đại hội đấu võ, hơn nữa, đại hội lần này còn có khách nước ngoài tham dự, mời mọi người rời bước đến sảnh phía sau.
Cảm ơn”.
Lúc này, cánh cửa bên cạnh sân khấu từ từ được mở ra, lọt vào mắt là một lối đi, xung quanh lối đi được lát đá cẩm thạch màu trắng, đường vân chạm khắc màu vàng kết hợp ánh đèn màu vàng, khiến nơi này trở nên vàng óng ánh.
Sau khi mọi người nghe thấy lời của Giang Bách Thần trên sân khấu, đều bắt đầu đi về sảnh phía sau theo Giang Bách Thần.
Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã cũng theo sau đám đông đi về phía trước, trong lòng anh, nơi thi đấu phải là quảng trường rộng rãi hoặc là võ đài dưới lòng đất ẩm ướt tối tăm, đây là lần đầu tiên anh thấy ngay cả hành lang cũng trang trí xa hoa như vậy.
Sau khi đi qua cánh cửa này, còn có một cánh cửa khác, cánh cửa này cũng được từ từ mở ra bởi sự hợp tác của bảo vệ bên cạnh.
Đầu tiên, lọt vào tầm mắt là chỗ ngồi cho người xem xung quanh, vây thành hình vuông, phía bên trên chính giữa là bốn màn hình tivi, ở giữa là đấu trường của hôm nay, một võ đài đấm bốc.
Mọi người thấy cảnh này liền rào rào bàn tán ở dưới: “Đây là đấu võ mà, nhìn như thi đấu đấm bốc”.
Có một ông lão nói: “Võ đài này không thích hợp cho cao thủ võ lâm quyết đấu”.
Còn có người nói: “Còn không bằng ra khoảng trống bên ngoài để thi đấu”.
Hạng Tư Thành nhìn cảnh trước mắt cũng bật cười, thực ra so tài ở đâu cũng giống nhau, huống hồ có lẽ người nước ngoài thích võ đài như này, hơn nữa việc quan trọng nhất là giành được thắng lợi cuối cùng, lấy được manh mối bí mật của hơn một ngàn năm trước.
Vân Tịnh Nhã ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này, trêu chọc Hạng Tư Thành: “Tiểu hòa thượng, xem ra hôm nay anh phải trở thành võ sĩ quyền anh rồi”.
Mọi người đều nói về vấn đề sàn đấu võ, còn có người vì vấn đề sàn đấu võ mà tuyên bố rút lui, kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu rút lui có nghĩa là bỏ lỡ cơ hội tốt.
Giang Bách Thần sớm biết mọi người sẽ nói vậy: “Hôm nay các vị cao thủ võ lâm tụ họp ở đây, vì vừa nãy xảy ra chút việc ngoài ý muốn, cho nên lần này cho mọi người quyền lợi được đánh võ đài, người thắng cuộc có thể giành được giải thưởng cuối cùng, vậy thì cao thủ thi đấu võ công, chứ không phải môi trường, hy vọng mọi người lượng thứ, chốc nữa sẽ tiến hành tuyển chọn để vào nhóm của chúng tôi, nếu có người tự báo gia môn, có thể thi đấu, cuối cùng chọn ra ba người thi đấu với đồng môn nước ngoài, giành thắng lợi cuối cùng”.
Đa số người có mặt trong hội trường đều là đến xem, không ngờ đột nhiên lại có chuyện như này, hội trường liền trở nên yên lặng.
Hạng Tư Thành ở một bên nghe, trước đây quy tắc thi đấu cũng không nói như vậy, đột nhiên cảm thấy Giang Bách Thần này thực sự rất giỏi về quan hệ giao tiếp con người, cũng rất có đầu óc, cũng sẽ có được sự tin tưởng của mọi người, là nhân tài hiếm có.
Lư Thiên Phong nói với Trịnh Nguyên Thiện bên cạnh: “Tôi đoán Hạng Tư Thành đó cũng đến vì manh mối cuối cùng này, tranh thủ chốc nữa phế hắn, anh không được