Người đàn ông vạm vỡ tóc vàng cầm đầu đi tới trước kính xe, gõ chuôi mã tấu vào kính, hống hách quát: “Hai đứa trong xe xuống ngay cho tao!”
Trên mặt Vân Tịnh Nhã hiện lên nét hoảng sợ, cô run rẩy lấy điện thoại ra: “Chúng... Chúng ta báo cảnh sát đi”.
Quấy rầy chuyện tốt của anh, nếu chỉ báo cảnh sát thì hời cho lũ khốn này quá.
Vân Tịnh Nhã không biết vì sao tự nhiên anh lại hỏi như thế, cô hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.
Khóe môi của Hạng Tư Thành hơi cong lên: “Nếu em tin anh thì chúng ta xuống xe đi”.
“Tin anh đi, có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để em bị thương dù chỉ một chút!”
Nhìn tên Hoàng Mao bặm trợn ấy, cô run rẩy nói: “Anh, anh này… Các… Các anh định làm gì?”
“Tôi có ít tiền, hay là các anh cầm lấy, coi như tôi mời các anh ăn khuya”.
“Thằng này chưa thấy con nào xinh thế này, khó chịu quá, đũng quần sắp rách luôn rồi!”
Nhìn thấy Vân Tịnh Nhã, đôi mắt của đám đàn em sáng rực lên, cứ nhìn đăm đăm vào cô.
Hạng Tư Thành bình tĩnh nhìn gã ta: “Chúng mày định làm gì?”
Hoàng Mao cười he he: “Làm gì cũng đéo liên quan đến mày, muốn làm thì cũng phải làm với con nhỏ bên cạnh mày mới đúng”.
Đám đàn em cười ầm lên, vừa nhìn Vân Tịnh Nhã vừa cười ngang tàng.
Đôi mắt của Hạng Tư Thành trở nên lạnh lẽo: “Tao khuyên chúng mày, tốt nhất là đừng gây chuyện, nếu không, chúng mày sẽ không thể tưởng tượng ra nổi hậu quả đâu”.
Hoàng Mao cười há há, mã tấu trong tay bỗng chỉ vào Hạng Tư Thành: “Cậu Viên nói không sai, đúng là một thằng phế vật tự đại. Thằng ranh, tao quyết định rồi, ngoài cặp giò mà cậu Viên mua ra thì tao còn phải chặt một tay của mày nữa, coi như hàng khuyến mại”.
Trên mặt Hạng Tư Thành hiện lên sát ý, Viên Hòa? Quả nhiên là hắn ta, dai như đỉa vậy.
Đến lúc này mà Vân Tịnh Nhã còn lo lắng cho sự an toàn của mình, trong lòng Hạng Tư Thành dâng lên sự cảm động.
“Yêu cầu gì cô em cũng đồng ý hả?”
“Được, vậy cô em hầu hạ anh đi, có lẽ anh sẽ nghĩ tới chuyện tha cho thằng đó”.
“Anh Hoàng Mao!”
Hoàng Mao hừ lạnh một tiếng: “Mày thì biết cái gì! Trong xã hội này, mấy con nhỏ xinh đẹp mà đòi còn nguyên hả?”
“Ai trong số chúng mày từng gặp người đẹp như thế này rồi?”
Đám người ấy nhìn Vân Tịnh Nhã rồi nuốt nước bọt cái ực, nửa người dưới không tự chủ sinh ra phản ứng.
Vân Tịnh Nhã cũng phát hiện ra sự rục rịch của đám đàn ông, cô run rẩy nói: “Không! Đừng tới đây, tôi có thể cho anh tiền!”
Vừa nói, gã ta vừa rú lên một tiếng rồi lao về phía Vân Tịnh Nhã, định bụng ôm lấy cô, nhưng một bóng người bỗng đứng ra ngăn cản.
Hạng Tư Thành ghé đầu sang một bên, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nhưng giữa hai hàng lông mày lại ngập tràn sát ý: “Chúng mày quên là còn có tao à?”
Sống đao hạ xuống, kèm theo tiếng cười rít gào, chém về phía cổ Hạng Tư Thành.
Vân Tịnh Nhã sợ đến mức hét lên thất thanh. Theo bản năng, cô nhắm chặt mắt lại, nhưng mấy giây trôi qua mà không nghe thấy tiếng thét như trong tưởng tượng. Ngón tay của cô hơi tách ra một khe hở, lại nhìn thấy thanh mã tấu cách Hạng Tư Thành khoảng ba ngón tay. Thân mã tấu bị hai ngón tay