Không thể không nói Hạng Tư Thành không hiểu nhân tình thế sự, khi anh đối diện với Vân Tịnh Nhã, anh vốn không nghĩ đến chuyện giữa nam nữ.
Bây giờ đối với Hạng Tư Thành, giữa anh và Vân Tịnh Nhã chỉ là quan hệ hợp tác, trong lòng anh, hiểu rất rõ ràng quan hệ của hai người.
Nhưng trong lòng Vân Tịnh Nhã, cô đã sớm coi Hạng Tư Thành là toàn bộ cuộc sống của cô, thậm chí còn có vị trí quan trọng như người nhà.
Vân Tịnh Nhã cảm thấy mình không thể đối diện với khúc gỗ này nữa, khuôn mặt hồng đỏ, chạy ra khỏi phòng như ánh hoàng hôn.
Hạng Tư Thành bật cười, nhìn bóng Vân Tịnh Nhã chạy ra ngoài, nói với giọng chỉ có mình nghe thấy: “Sao anh lại không biết tâm sự của em chứ?”
Kỳ thực mỗi một câu Vân Tịnh Nhã nói với anh, sao anh có thể không hiểu, Hạng Tư Thành biết sự xuất hiện của anh mang đến cảm giác an toàn rất lớn cho Vân Tịnh Nhã, có lúc, cô thực sự cần giả bộ hồ đồ.
Đối với anh và cô gái này, họ là người của hai thế giới, trên thế giới này, họ như hai đường thẳng song song, mãi mãi sẽ không giao nhau.
Tuy số phận của mỗi người phiêu du bất định như chiếc lá rơi, không ai biết ngày mai mình sẽ thế nào, có lẽ một ngày nào đó Hạng Tư Thành có quyền lực khuynh đảo thiên hạ, có thể đường đường chính chính đứng trên thế giới này, như vậy, có lẽ anh mới suy nghĩ, tu thành chính quả với Vân Tịnh Nhã!
Bây giờ nói thẳng ra, anh chỉ là một vệ sĩ bên cạnh cô gái này, một người cứu khổ cứu nạn vào thời khắc khủng hoảng lại không thân thiết.
Vân Tịnh Nhã chạy ra khỏi phòng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài, nơi họ đến hôm nay là bảo tàng tượng sáp nổi tiếng đó.
Hạng Tư Thành ở trong phòng nhanh chóng thay một bộ quần áo phù hợp đi chơi, đưa Vân Tịnh Nhã đi.
Đây là bảo tàng tượng sáp của một nhà tư nhân gần thành phố Thiên Hải xây dựng, bảo tàng tượng sáp này sưu tập rất nhiều đồ, hơn nữa nhân vật được làm ra vừa giống vừa sinh động, rất nhiều bảo tượng tàng sáp khác muốn sưu tập, nhưng bị họ từ chối.
Nghe nói người xây dựng bảo tàng tượng sáp này có tiếng nói rất lớn ở thành phố Thiên Hải và rất nhiều