Hạng Tư Thành phản ứng nhanh chóng, phản ứng nhanh trong khi không có ánh sáng, lắc mạnh vai thoát khỏi bàn tay đó, sau đó đá chân ra theo hướng bàn tay thò đến.
Nhưng điều khiến Hạng Tư Thành thấy kỳ lạ là, anh không đá phải bất cứ thứ gì, thậm chí không có chút tiếng động.
Hạng Tư Thành biết, bàn tay vừa nãy không phải là của người, là mà tượng sáp ở đây, nếu thực sự là người, cú đá của Hạng Tư Thành vừa không đá đến, cho thấy đối phương đã trốn rồi, nhưng nếu cậu ta trốn, thì nhất định sẽ sinh ra tiếng động, Hạng Tư Thành không phải người bình thường, kể cả tiếng động có nhỏ thế nào, cũng bị anh dễ dàng bắt được.
Nhưng vừa nãy anh không nghe thấy tiếng động nào, cho thấy vừa nãy bàn tay đó không phải là của người, mà chỗ mà anh đá đến cũng không có gì.
“Cao thủ?”, sau khi Hạng Tư Thành hoàn thành một hoạt động tác tránh đòn, một âm thanh kỳ lạ vang lên trong bóng tối.
Đối phương dùng một bàn tay thăm dò Hạng Tư Thành, cho thấy đối phương có thể nhìn thấy Hạng Tư Thành, vừa nãy một loạt động tác của Hạng Tư Thành cũng bị đối phương nhìn thấy, cho nên cậu ta mới phát ra tiếng than kinh ngạc như vậy.
Tiếng than kỳ lạ vừa nãy khiến Hạng Tư Thành tìm được vị trí của người này.
Có lẽ trong mắt Vân Tịnh Nhã, tình tiết thế này đều xuất hiện trong câu chuyện ma quỷ, nhưng đối với Hạng Tư Thành, đó chỉ là trò chơi dọa người.
Sau khi xác định được vị trí của đối phương, Hạng Tư Thành kéo tay của Vân Tịnh Nhã từ từ đi theo hướng phát ra âm thanh.
Đúng lúc này, ánh đèn trong đại sảnh bỗng sáng lên, ánh sáng chói mắt truyền đến, khiến Hạng Tư Thành bất giác nhắm mắt.
Đợi sau khi Hạng Tư Thành nhanh chóng thích ứng với ánh sáng, cũng chỉ qua hai giây, nhưng vì hai giây này, Hạng Tư Thành lại bất lực thở dài.
Vì mục tiêu mà anh khóa chặt vừa nãy biến mất, cao thủ so chiêu, đều